Thơ Trương Thị Bách Mỵ
Nắng cũ
Chiều mơ trên những tia nắng vớt vát phía chân trời
chưa đêm mà đã cạn ngày
lưng chừng tiếng thở
thôi hắt một cái cho đám phù du liệt cánh
hay ỉm vào mây
để mặc gió trăng cười...
một giọng hò cứa ngang vệt trăng soi
“À ơi ngó bên tê Hàn phố xá nghênh ngang...”
mắc con mèo bấu gấu chân
đêm chảy dài trên tóc
yêu thương mời mọc.
ngày tràn rồi chỗ nào đựng nữa đêm?
một tay vẽ khói lên mái nhà
một tay vò nhàu tiếng hát
đêm xanh màu lỡ dở
tàu hú nhổ neo
đêm bàng bạc
đêm nhìn...
lại nắng lên rồi
nắng cũ một bình minh...
Ca dao: Đứng bên ni Hàn, Ngó bên tê Hà Thân, Nước xanh như tàu lá, Đứng bên tê Hà Thân, Ngó về Hàn, phố xá nghênh ngang. Kể từ ngày Tây lại đất Hàn, Đào sông Câu Nhí, bòn vàng Bồng Miêu, Dặn lòng ai dỗ đừng xiêu, Ở nuôi phụ mẫu sớm chiều có nhau.
Làng gọi
Làng gọi từ một cơn mơ
chiếc áo thiếu nữ chưa phơi ra chỗ bờ rào bao giờ
đêm nay đã mặc hết cuộc đời!
bóng tối rặc tiếng cười ăn năn
đêm xuất hành từ ngọn lửa.
Làng đẩy cơn mơ ra giữa sông
tuổi thơ ăn dầm tiếng hát phía thượng nguồn
“Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi!”*
Lạc một vì sao
tháng năm cọ gót chân bằng đá cuội.
Làng đẩy cơn mơ ra bờ khuya
rạng đông sực mùi thuốc lá
mo cau ủ lừng cơm nắm
vui nghe tiếng củi, than về
Làng nhìn theo nghe từng đường máu xôn xao
tiếng gà bỗng dưng mệt nhoài nắng sớm
bộn bề gạch vôi nhốt làng trong kí ức
cơn mơ biển dội khúc Sông - Làng.
* Ca dao: Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng, Thương cha nhớ mẹ quá chừng bạn ơi!, Thương cha nhớ mẹ thì về, Nhược bằng thương cảnh nhớ quê thì đừng.
T.T.B.M