Thơ Odysseus Elytis
Thi sĩ Hy Lạp, 1911-1996, giải Nobel Văn chương năm 1979. Nỗ lực chính của thơ ông là gạt khỏi tâm thức con người những bất công phi lý và bồi đắp các yếu tố thiên nhiên thông qua sức mạnh đạo đức, để đạt được sự minh triết cao nhất có thể có trong sự biểu đạt; và cuối cùng, là để đạt đến sự tiếp cận cõi huyền nhiệm của ánh sáng, những siêu hình của mặt trời mà ông là một 'người sùng bái' - một kiểu thần tượng theo định nghĩa của riêng ông. Nghệ thuật của ông mang tính đồng hiện hướng đến kỹ thuật thi ca nhằm giới thiệu cấu trúc nội tâm, điều này thể hiện rất rõ trong nhiều bài thơ của ông.
Ta không biết nữa đêm đen
Ta không biết nữa đêm đen, cái chết
ẩn danh khủng khiếp
Khi đoàn tàu ngàn sao buông neo
trong cảng tim ta
Ôi, sao Hôm, người canh giữ, em có thể
soi sáng
Bên trời xanh heo may trên hòn đảo
mơ mộng
Về ta công bố bình minh từ những bờ cao
đá dựng
Khi những con mắt sinh đôi của ta
giong buồm hướng theo em
Với vì sao của trái tim ta chân thật:
ta không biết nữa đêm đen
Không biết nữa những tên gọi của thế giới
ruồng bỏ ta
Ta đọc rõ những con sò biển những
cánh lá và những vì sao
Nỗi thù ghét của ta trở thành thừa thãi
trên những nẻo bầu trời
Trừ phi nó là giấc mộng nhìn ngắm lại ta
Khi ta thả bộ bên biển bất diệt trong
những dòng nước mắt
Ôi! sao Hôm, dưới quầng lửa vàng óng ả
của em
Ta không biết nữa đêm đen đó là
đêm duy nhất.
Ngày chói lọi, tiếng ốc đó
Ngày chói lọi, tiếng ốc đó đã tạo nên tôi
Trần trụi, rong chơi trong những chủ nhật
từng ngày
Giữa tiếng chào mừng của những bờ biển
Nổi lên ngọn gió mới tinh
Lan xa trên thảm cỏ xanh thân mật
Trên đó mặt trời có thể lăn tròn cái đầu
của mình
Và thắp sáng hàng bạch dương
bằng những làn môi
Hàng bạch dương mà bọn hãnh tiến
sẽ nhổ đi
Hẳn nơi đó chẳng còn chi ngoài những
khuôn ngực trần trơ trụi
Và khác chi hơn là dòng máu bất khuất
vô tư để xóa đi nỗi muộn phiền
Tìm đến xa xăm như nỗi nhớ tự do
Tôi nói về tình yêu, về sức khỏe đóa hồng,
về ánh mặt trời
Mà trái tim cô đơn nôn nao tìm kiếm
Về Tổ quốc Hy Lạp bước vững vàng bên biển
Về đất nước luôn cuốn tôi vào
những chuyến du hành
Đến những đồi núi tuyết phơi trần rực rỡ
Tôi trao bàn tay cho lẽ phải
Cho suối nguồn trong trẻo trên đỉnh
non cao
Bầu trời tôi thăm thẳm xanh êm
Những gì tôi yêu đều không ngừng sinh nở
Những gì tôi yêu luôn ở chỗ khởi đầu.
O.E