Thơ Nguyễn Thị Ánh Huỳnh
Đêm nghe Dalida hát
12 giờ khuya nghe Dalida hát
Giọng ca trầm , lúc em chưa mọc tóc
Lúc nỗi buồn chưa làm anh rơi nước mắt
Chỉ toàn vui
Vậy mà tối nay bỗng ngậm ngùi
Mưa một trận khàn khàn qua sa mạc
Đã một thời lớn lên ta phát điên vì phấn khích
Bê - sa - mê
Be ... sa … me …
Mucho…
Bésamé run rẩy - mình ở đâu giáo đường ngày thơ?
Ngược chiều mà không biết
Quay lại tìm nhau
Bạc chớm mái đầu…
Cái điệp khúc hai ba lần thành sông
Dòng cứu rỗi , thương đau vợi bớt
Tiếng quạ rúc vườn sương ẩm ướt
Sói tru dài đêm trăng lê thê
Cái điệp khúc hai ba lần đốt lửa
Kéo trái tim lạnh ngắt trở về
Người phụ nữ ấy đã qua bên kia mặt trời mọc
Còn gánh trên vai mình hạnh phúc của hành tinh
12 giờ khuya
Anh và em - trên bờ âm vực
Chia đều một vết lặng thinh !
Hải Vân nhớ
Chiều xanh òa vỡ đỉnh đèo
Ngỡ mình vấp hụt đám bèo trôi ngang
Tầng tầng mây trắng hoang đàng
Thời gian là cõi mang mang dội về
Tìm trong hun hút đỉnh mê
Thẳm xa biển chợt thành quê của rừng
Gương mặt anh dốc lưng chừng
Phút em chạnh nhớ...gió dừng thật lâu
Phố phường cái chấm không đâu
Dường như rừng ở trên đầu xanh nguyên
Chụm tay gọi một miền tên
Âm vang đáy vực vọng lên mấy lần
Xa giá nào lối phi tần
Khúc cua gấp tiễn Huyền Trân sang người
Biển đằm nước mắt con ngươi
Đi trong khoảnh khắc nghe mười quan san
Cách nhau một ngấn lá bàng
Mà cô đơn cả chiều vàng lơi rơi
Ngủ đi con sóng bời bời
Trong mơ em thức với lời anh ru
Hải Vân...dãy núi lưng gù
Uốn cong cả lối mùa thu em về..
N.T.A.H