Sự rời bỏ dịu dàng đến thế này ư - Bạch Diệp

11.03.2019

Sự rời bỏ dịu dàng đến thế này ư - Bạch Diệp

Có tiếng hót nỗi buồn

Làm tổ ngoài bìa rừng mùa xuân

Có ngọn cỏ cô đơn

Nở bóng non xanh bên tách trà

Nắng đã chạm vào tiếng ho

Mở ra những bong bóng bay như những vòng hoa thơm thơm

Ta vun mầm hy vọng cây hạnh nhân

Sườn đồi mùa xuân in nụ hôn chuông gió

Đã nghe tiếng băng dưới mạch ngầm im lặng

Thêm một lần nữa thêm một ngày nữa

Những hòn sỏi cựa mình rát bỏng

Ta đang ở đây người đang gần đây

Cô đơn chập chùng cô đơn nở hoa

Cô đơn thơm thơm mùi trăng mùi trà

Như được khóc như được cười như mê sảng như ca hát

Ta rời những sân ga

Tìm chi kẻ mộng du giữa cánh đồng

Im lặng nương êm trên đồng cỏ màu đám cháy

Mặt trời vắt những giọt cuối cùng trên mắt

Đổ xuống dòng mù sương lam

Đi qua những con đường

Giữ trên ngực những câu kinh

Người đàn bà đa đoan

Kẻ ngộ nhận thánh thần

Gầy và xanh

Đến rồi ư?

Mùa xuân

Sự rời bỏ dịu dàng.

B.D

Bài viết khác cùng số

Bạch Hạc - Trần Như LuậnTháng ngày lặng lẽ - Thu LoanLàm mẹ đơn thân - Nguyễn Thị Bích NhànMột chuyện tình - Khin Hnin Yu Kham nhẫn Võ Nguyên Giáp(*) - Thái Bá LợiHậu chiến tranh - Thu HiềnMẹ tôi - Vũ Ngọc GiaoChuyện nhặt trên phây - Dân HùngNhớ mẹ - Võ Duy DươngThành phố tháng Ba - Nguyễn Thị Ngọc LanCâu chuyện tình cờ và người lính không có võng - Nguyễn VĩnhChúng tôi giữ gìn nhật ký của nhà văn Chu Cẩm Phong - Thanh QuếMẹ - Thiều HạnhCó khi thấm mệt - Phan Hoàng PhươngNgồi khâu nỗi nhớ - Võ Kim NgânSắc trời giêng mơ - Huệ ThiThơ Phùng HiếuHội An gió - Trần Trúc TâmTình yêu thời chinh chiến - Xuân CừMùa xuân tìm tháng ngày rơi - Trương Công MùiThơ Thụy SơnBản hợp đồng tình yêu quá hạn - Nguyễn Nho Thùy DươngÁnh sáng tình yêu - Lê Thị ĐiểmSự rời bỏ dịu dàng đến thế này ư - Bạch DiệpMùa xuân - Nguyễn Đông NhậtTràn hương nắng mới -Tần Hoài Dạ VũAnh là Quang Kháng - Huỳnh Trương PhátThương tiếc nhà thơ Trương Đình Đăng (1933 - 2019) - Mai Hữu PhướcNhững đóng góp của các soạn giả, nghệ sỹ tuồng Quảng Nam - Đà Nẵng đối với sân khấu tuồng cách mạng - Thúy HườngMãi đừng xa tôi - Lời cảnh báo khẩn thiết về giá trị người - Chế Diễm TrâmThơ của Thúy: nồng nàn, thấu tận - Nguyễn Thị Phú