Vết cắt
07.12.2025

Thấp thoáng miền trôi lá răm vàng
Đâu đó có những cuộc nổi chìm nhân thế
Bờ thơm chưa chạm đến
Mang mang ánh cười nông nổi
Tương tư niềm lung liếng
Có lẽ nào
Phía sau ánh trăng là bờ đêm thăm thẳm
Ngang qua con đường mang tên số phận
Những tấm lưng trần oằn mình trong
bão giông
Những tiếng lòng mơn mởn niềm mơ xanh
Ghềnh thác có làm ai chững bước
Của lối mòn thơm bờ môi nhân từ
Lắng nghe ánh nhìn đoan trang
Để làm lành những niềm riêng dịu dàng
Ai đi qua triền đời chìm nổi
Chớ lắng lo phận người mong manh
Trăng cứ vờn lên... soi những vết cắt.
H.T
Bài viết khác cùng số
Kết quả Cuộc vận động sáng tác văn học, nghệ thuật Đà Nẵng năm 2025Hồn đáTrăng thượng tuần bên sôngĐi qua miền đất thiêng…Chuyến tàu đêmNhớ Đà NẵngNhư thật như đùaLặng lẽ gánh chè đêmBiển không có sóng (trích)Vía khóiThơ Bách MỵCặp bánh Kuốt tình yêuThơ Huỳnh Minh TâmThơ Nguyễn Thánh NgãĐà Nẵng ngày áp thấpTrước biểnSóngNép vào mùa đôngMẹ tôi cấy lại vạt đất mềmMàu áo lính giữa mùa bão lũVết cắtLớp học thêm người línhTự thứcLệch một đường bayDi sản ảnh - Ký ức thời gianTruyện ngắn Lệ Hằng - những lát cắt hiện thựcPhê bình như là tự truyệnNhà thơ Thu Bồn - Thấm đẫm hồn thơ xứ QuảngMa nhai Ngũ Hành Sơn - “Di sản trầm tích” độc đáoNgày lập đôngCửa Lở Kỳ HàSau cơn bãoTháp cổ ngày mưaKhông đềĐà Nẵng ấm tình ngườiBậu nề... Bậu ơi!