Thơ Lê Huy Hạnh

01.08.2024

Thơ Lê Huy Hạnh

Lê Huy Hạnh sinh ngày 23/9/1950, quê ở Nghệ An, trú quán Đà Nẵng, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam, hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam. Phó Chủ tịch Hội Mỹ thuật thành phố Đà Nẵng, Chủ tịch Hội đồng nghệ thuật Hội Mỹ thuật thành phố Đà Nẵng, Ủy viên Hội đồng nghệ thuật Hội Nghệ sĩ Sân khấu thành phố Đà Nẵng

Anh đã xuất bản 9 tập thơ; Thiết kế mỹ thuật cho hơn 40 chương trình nghệ thuật sân khấu và truyền hình; Thiết kế hơn 300 mẫu bìa sách, tạp chí; Tác giả 12 công trình tượng đài và nhiều tác phẩm điêu khắc, hội họa.

* Tác phẩm chính:

Các tập thơ đã xuất bản: Không phải em; Đầy vơi sông Hàn; Viết cho em từ biển; Hoa mưa; Ừ, thì em cứ về (thơ phổ nhạc); Hương đêm; Xanh trong mắt nhau; Em có nhớ anh đâu; Chỉ một mình anh…

Tác phẩm điêu khắc, tượng đài: Biển hát -  2.5m x 2.0m x 0.7m, chất liệu Đá granit; Khát vọng - 0.7m x 0.35m x 0.3m, chất liệu Đá trắng; Khoảng lặng - 1m x 0.7 m, chất liệu Acrylic; Mùa xuân quan họ - 0.7m x 0.7m, chất liệu Acrylic; Tình Bác - 0.9m x 0.45m x 0.40m, chất liệu Composite; Tượng đài Chứng tích Thủy Bồ, Điện Bàn, Quảng Nam - chất liệu bê tông 1983; Tượng đài Nghĩa trang liệt sĩ Bình Lâm, Quảng Nam - chất liệu bê Tông 1993…

Anh Lê Huy Hạnh đã qua đời vào ngày 20/7/2024, hưởng thọ 74 tuổi. Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật thành phố Đà Nẵng và BBT Tạp chí Non Nước vô cùng thương tiếc một họa sĩ, nhà điêu khắc, nhà thơ có nhiều đóng góp cho văn học, nghệ thuật nước nhà. Tạp chí Non Nước trân trọng giới thiệu chùm thơ trích từ các tập thơ đã xuất bản và một số tác phẩm điêu khắc tiêu biểu:

 

Mặt trời

Có một bài thơ không gởi cho ai

Lặng lẽ viết, lặng lẽ buồn, lặng lẽ

Ngày nhẹ qua sao đêm dài đến thế

Ta mỏi mòn, mòn mỏi ngóng tin nhau

 

Biển nghìn trùng con sóng vỗ về đâu

Một chút nắng, một chút mưa, chút bão

Một chút áo em xanh màu trứng sáo

Một nét nhìn sâu thẳm mắt màu than

 

Chênh vênh nhịp cầu quanh đảo hương đêm

Tiếng cá quẫy trưa mùa thu vàng lá

Bóng hải âu chợt hiện về trắng lóa

Những cánh buồm chấp chới, cánh buồm nâu

 

Bài thơ này ta giữ mãi cho nhau

Nghe nồng ấm nụ hôn đầu vỡ ngỡ

Mai mốt có xa, người ơi, xin nhớ

Về Hạ Long thắp sáng một mặt trời!

 

Mẹ gọi

Đã nhiều đêm con mơ

Mẹ gọi ra đồng

Gánh mạ nặng

Lại bốn bề mưa xối

Gánh mạ nặng

Con làm sao gánh nổi

Mẹ thương con

Xót ruột

Mẹ la

Những tháng năm

Rong ruổi chiến trường xa

Đồng đội của con

Người còn

Người mất

Đồng đội của con

Có ai đêm đêm lòng không thầm nhắc

Không thầm gọi Mẹ

Mẹ ơi!

 

Đã nhiều đêm con mơ

Dù chỉ khoảnh khắc thôi

Mà xa xót

Mà rưng rưng khóc Mẹ

 

Đã nhiều đêm con mơ

Mẹ gọi ra đồng...

 

Phố cổ

Chúng tôi phải chia tay Hà Nội sớm hơn

Vì mùa thu

Vì mùa thu đẹp và dịu dàng đến vậy

Những con đường dễ thương biết mấy

Hương hoa sữa ơi, bảng lảng mắt

màu mây

 

Chúng tôi phải chia tay Hà Nội sớm hơn

Và tay nắm bàn tay

Người con gái nói gì với người con trai

sóng sánh Hồ Tây ấy

Rùa Quốc Tử Giám lặng im nghìn năm

cho ta tìm thấy

Những vĩ nhân đọc Kiều xao xuyến

vầng trăng

Chúng tôi phải chia tay Hà Nội sớm

hơn chăng

Nói như anh bạn tôi

Hà Nội mình lạ quá

Khi gần thì thương, khi xa da diết nhớ

Mùa thu

Mùa thu

Nhịp điệu

Phố - cổ - trầm.

 

Chợt một lần

Chợt một lần tìm về hương ngọc lan

Chợt một lần lặng nghe em cười khóc

Chợt một lần trong sâu đắm nước mắt

Hoàng hôn ơi, tim tím để nao lòng

 

Chợt một lần tim về dòng sông

Để khắc khoải con đò và bến đợi

Trong xa vắng còn nghe lời Mẹ nói

Câu nhớ, câu thương quánh đỏ phù sa

 

Chợt một lần ta hòa tan trong ta

Nghe trái tim thổn thức lời yêu nữa

Trong quắt quay ngỡ tim mình máu ứa

Xin gọi người, nào biết gọi ai đây

 

Chợt một lần tê cứng bàn tay

Chợt khô khát những bờ môi hò hẹn

Chợt một lần ngỡ như là bè bạn

Ta trở về chỉ với một mình ta

 

Chợt một lần trong cay đắng xót xa

Không mơ mộng, không thầm mong ai nữa

Và hương ngọc lan cũng chỉ là thoáng nhớ

Lời tự tình đồng vọng với thời gian.

 

Khuyết một vầng trăng

Có thể một câu thơ chẳng có nghĩa lý gì

Khi bạn đang cần cơm, bạn đang cần áo

Nhưng nếu không có một câu Kiều làm saodân tộc mình băng qua dông bão

Bằng một chữ Tài, bằng một chữ Tâm

 

Những câu thơ thơm hương rạ, hương rơm

Có vị ngai ngái bùn và mặn mòi gió biển

Có màu tím tái da đêm mùa đông buốt giá

Có gió lào quất hằn sâu trên những tấm lưng trần

 

Những câu thơ như hạt gạo trắng ngần

Xay, giã, giần, sàng. Mồ hôi và máu

Câu ví dặm tiễn người, giục người đi chiến đấu

Tháng Tám. Mùa thu. Người người nắm chặt tay

Những câu thơ cho đôi lứa đắm say

Hóa con đò chòng chành Cửa Tiền, Bến Thủy

Làm nón trắng nghiêng chao dáng em chiều về quê mẹ

Hoa cỏ may, biêng biếc những triền đê

 

Những câu thơ ngân tiếng sáo diều ngây ngất hồn quê

Chớp bể, mưa nguồn. Mười mưa, chín nắng

Cây đa, bến đò, bờ ao, ngõ vắng

Vọng lời Mẹ ru hồng giọt sữa ngàn năm

 

Những câu thơ, những câu thơ gọi người

Khuyết một vầng trăng...

L.H.H