Mẹ và gánh don - Nguyễn Tấn On
01.06.2016
Quê tôi cửa sông nước hai
Khi đàn chim mía sớm mai gọi bầy
Mẹ tôi một gánh don đầy
Dẻo vai rao bán đó đây, xa gần
Đường làng, hẻm phố... dấu chân
Tiếng rao mời gọi tảo tần nắng mai
Ngọt đòng hương lúa giêng, hai
Ngâm mình dưới nước miệt mài bắt don
Áo tơi bạc thếch hao mòn
Gióng mây tưa sợi vẫn còn tình quê
Bao năm chốn cũ nay về
Bếp xưa lạnh ngắt bốn bề mẹ ơi
Gánh don mẹ gánh đất trời
Nuôi con ăn học một thời đó đây
Rưng rưng chạm gánh don gầy
Mẹ không còn nữa ui* đầy nhớ thương.
N.T.O
Bài viết khác cùng số
Mùa thu trong chiếc lá - Phan Thành MinhNhững ngày mùa đông - Sử Hà Hạnh NhiTản văn của Phạm Nguyễn Ca DaoNgười đóng vai cô bé bán diêm - Nguyễn Bá HòaChùm truyện ngắn của Phạm Minh DũngCái bóng - Nguyễn Duy KhoáiMạch trầm - Vũ Thị Huyền TrangThăm thẳm Đội Tình - Nguyễn ThanhSách của một đời - Trần Đức TiếnNgoại tôi - Đỗ Như ThuầnGiấu vào nhau - Nguyễn Đăng KiênGã trai quê - Kao SơnChiếc bóng sau một cơn mưa - Đỗ Tấn ĐạtTro ám chân mây - Nguyễn Thành TâmThơ Thái Bảo - Dương ĐỳnhThơ Nguyễn Kim HuyThơ Hoàng Thụy Anh Thơ Trần Võ Thành VănMẹ và gánh don - Nguyễn Tấn OnHải Vân nhớ - Nguyễn Thị Ánh HuỳnhTrên vai truyền thuyết - Hải ThanhThơ Nguyễn Xuân TưNơi phòng đợi - sự cô đọng trong thơ Thanh Quế - Nguyễn Tường VănĐi tìm ranh giới giữa dân gian và phi dân gian trong một số lĩnh vực văn nghệ Việt Nam – Bùi Văn TiếngBiển Đà Nẵng và núi Hải Vân xưa trong thơ chữ Hán - Nguyễn Dị CổTÁC PHẨM ĐƯỢC TRAO GIẢI THƯỞNG VĂN HỌC, NGHỆ THUẬT THÀNH PHỐ ĐÀ NẴNG LẦN THỨ IIIChất thiền trong tác phẩm của danh họa Lê Bá Đảng - Lê Huỳnh Lâm