Đà Nẵng như người tình - Đình Thu
06.08.2018
Hứa với Người, ta sẽ quay trở lại
Không biết mai về có kịp mang theo
Những Nam Ô, Ngũ Hành Sơn, Bà Nà, Non Nước
Sông Hàn dải lụa vắt ngang
Sau ô cửa
Buổi sáng trong veo
Nhìn từ góc hẹp
Đà Nẵng như người tình
Thức dậy sớm
Cởi áo ngực khoe đường cong
Ngược dốc
Sơn Trà uốn lượn vòng quanh
Khẽ chạm bờ môi hôn
Mỹ Khê nồng nàn gợn sóng
Đôi lúc cố tình
Quăng nỗi nhớ ra thật xa
Để buổi chia tay
Nguôi bớt đi niềm luyến tiếc
Sao lại cứ hiện hữu bên mình
Cứ mơn man
Chập chờn
Day dứt
Bạn có thể hoài nghi về hạnh phúc
Về những điều khác nữa
Nhưng với Đà Nẵng thì không
Cứ để trôi dòng cảm xúc
Hình như ta cũng có phần trong đó.
Đ. T
Bài viết khác cùng số
Kịch - Nguyễn Đặng Thùy TrangNgười Phi chúng tôi chỉ dùng thức uống nhẹ - Alejandro RocesMỗi mùa pháo hoa… - Phan NamBay - Võ Thanh Nhật AnhCuộc phiêu lưu của mặt trời - Nguyễn Hà Anh ThưXinh đẹp và kiêu hãnh - Hoàng Thảo NhiChiều Chiều và Nu Nu - Nguyễn Thị Như ThắmKho báu - Trần Thị TuyếtQua khung cửa sổ - Nguyễn Phạm Oanh OanhKhông ngừng mơ ước bay xa...- Trần Trung SángThêm nhiều nét vẽ mới - Hồ Đình Nam KhaMột định nghĩa thiêng liêng - Kai HoàngGiấc rời - Hoàng Thụy AnhValse tháng tám - Đinh Thị Như ThúyMột sớm mùa hè - Nguyễn Thánh NgãTôi ê a hát - Ngân VịnhVà ngọn đèn xanh ấy không còn - Trần Trình LãmĐôi lúc thấy mình như là ngụm khói - Trương Đình PhượngĐất gọi - Nguyễn Hoàng SaHải Vân Quan - Thạch Châu Thơ Xuân CừQuả bàng vuông - Nguyễ Hưng HảiĐà Nẵng như người tình - Đình ThuThơ Phạm Trí ThuDấu ấn địa phương trong truyện ngắn Quế Hương - Võ Anh TuấnKhi văn chương không còn biên giới - Nguyễn Thị Anh ĐàoChuyện một người Quảng hiến kế làm trong sạch bộ máy quan lại - Vân TrìnhBùi Công Minh - Tiếng hát biển sôi động, hiền hòa - Đoàn Trọng HuyPGS,TS. Nguyễn Ngọc Thiện con người như tên gọi - Ma Văn KhángLưu Quang Vũ - “Thơ là bó đuốc đốt thiêu là bàn tay thắp lửa” - Huỳnh Thu HậuLưu Quang Vũ và những quan niệm thơ - Mai Bá Ấn