Chiều qua vỹ tuyến
02.08.2023
Con đường hanh hao nắng và gió
Bước chân ngập ngừng
Sợ làm đau những thanh gỗ oan khiên
Ai đã đánh rơi trời xanh mà dòng nước biếc?
Sông vẫn hoài câm lặng với niềm riêng...
Đã xa rồi nhưng vẫn thể như nguyên
Lằn vôi trắng vô tri chẻ đôi số phận
Tiếng mẹ kêu con
Tiếng vợ kêu chồng
Quắt quay mắt nhớ
Còn đó câu hò
Da diết khúc sông thưa…
Tôi thẩn thờ đứng dưới trời trưa
Lặng giữa ngày xưa
Nghe rưng rức lời từ ly quặn thắt
Cánh chim nào chao nghiêng về phía chiều xa khuất
Con nước buồn
Con nước giấu dòng trôi!
T.T
Bài viết khác cùng số
Huỳnh Ngọc Huệ với cuộc cách mạng mùa thu trên “đất nhượng địa"Sự hình thành và hoạt động của Hội Văn nghệ Giải phóng khu VTrở lại AUSTRALIAChiếc vòng cẩm thạchTruyện ngắn Nguyễn ChâuKinh đô thất thủThơ Nguyễn Ngọc HưngSóng sông HànBên sông Hàn nhớ anhThơ Trương Thị Bách MỵThơ Huỳnh Minh TâmThơ Dương Thanh HồngChiều qua vỹ tuyếnThơ Lê PhượngThơ Nguyễn Nho KhiêmThơ Lê Hải KỳXứ Quảng trong tấm lòng Phạm Phú ThứALICE MUNRO: Nói theo cách riêng của mìnhVăn học miền Trung nửa đầu thế kỷ XX - Nhìn từ đội ngũ sáng tạoTác giả Lý luận, Phê bình Văn học - Nghệ thuật Việt Nam hiện đại - sự hình thành và tiếp bước phát triển(*)Vạt nắng mùa đông trong taMa Nhai - Ngũ Hành Sơn: Niềm tự hào của người dân đất QuảngSự ám ảnh của những nỗi buồn?*Triển lãm Theo tóc mơ bayCầu RồngHoàng hôn Bà Nà HillĐà Nẵng thành phố của những cây cầuHẹn về Đà NẵngĐà Nẵng tình ca