Thì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
10.11.2016
Nở muộn
Nhánh Quỳ vàng phố núi
hoang hoải nắng cuối mùa
thảo nguyên lao xao gió
phố thức
tôi giật mình
một tiếng chim vành khuyên
xé màn đêm tĩnh lặng
Dã quỳ ơi
Khoe sắc gì mà vàng đến cháy
cao nguyên chừng như không mùa
hơi thở gấp từ phía đại ngàn thức giấc
những mầm cây.
tôi tìm tôi trên phố đông người
chợt nhói tim vì mùa đã sang thu mà người còn ở lại
Dã quỳ ơi!
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Sau chiến tranh con sẽ về - Thơ Thanh QuếLễ cưới của người Cơtu - Đỗ Thanh TânQuán Đa – Truyện Võ Lê Thục Nhàn Những “ nghệ sĩ thổ mộ” Hội An - Nguyễn Nhã TiênCái chức và vợ - Truyện ngắn Bích NgânNhững giấc mơ đủ sắc màu - Nhi TrầnBên sông – Thơ Trường ThanhTóc một sợi bạc – Tiểu QuyênLời nhắn gửi từ biển - Bùi Công MinhThành phố, phượng và cát - Thơ Trần Thị Lưu Ly