Thì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
10.11.2016
Nở muộn
Nhánh Quỳ vàng phố núi
hoang hoải nắng cuối mùa
thảo nguyên lao xao gió
phố thức
tôi giật mình
một tiếng chim vành khuyên
xé màn đêm tĩnh lặng
Dã quỳ ơi
Khoe sắc gì mà vàng đến cháy
cao nguyên chừng như không mùa
hơi thở gấp từ phía đại ngàn thức giấc
những mầm cây.
tôi tìm tôi trên phố đông người
chợt nhói tim vì mùa đã sang thu mà người còn ở lại
Dã quỳ ơi!
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Lũ mèo quỷ ám - Truyện ngắn của Fernández Guarida, Ricardo (Costa Rica)Hạ Long – Thơ Bùi Công MinhLội ngược – Thơ Nguyễn Hoàng SaĐường về miền Trung - Hoàng Khánh DuyHương phố - Thơ Lê Huy HạnhBến mơ hồ - Thơ Nguyễn Hoàng SaSông Rùng cuối sương - Võ Thị Hạnh Thủy Đất người quê xứ - Kai HoàngÔng lão trong quán điểm tâm ngoài ga-Truyện ngắn K.PAUXTỐPXKI (Nga) Ngày xương rồng nở hoa - Thơ Nguyễn Hồng