Thì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
10.11.2016
Nở muộn
Nhánh Quỳ vàng phố núi
hoang hoải nắng cuối mùa
thảo nguyên lao xao gió
phố thức
tôi giật mình
một tiếng chim vành khuyên
xé màn đêm tĩnh lặng
Dã quỳ ơi
Khoe sắc gì mà vàng đến cháy
cao nguyên chừng như không mùa
hơi thở gấp từ phía đại ngàn thức giấc
những mầm cây.
tôi tìm tôi trên phố đông người
chợt nhói tim vì mùa đã sang thu mà người còn ở lại
Dã quỳ ơi!
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Đó là thời nào - Thanh QuếTrên máy bay viết cho cháu nội - Bùi Công MinhNgười vùng cát - Bút ký của Hồ Hải HọcGửi người làm bảo tàng cội nguồn – Thơ Bùi Công Minh Chúa Rừng nổi giận – Truyện Hồng ChiếnNợ - Thơ Huy NgữNgày và đêm – Thơ Bùi Công MinhCâu chuyện Đà Nẵng - Thái Bá LợiNúi thiêng - Nguyễn Văn TámXúc lộ – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào