Mang mang – Thơ Nguyễn Thanh Kim
14.10.2017
Gối chồng báo cũ
ngẫm ngợi trước sau
thức ròng khó ngủ
Nỗi mình lận đận
thị thành chen chân
Nỗi mình trắc trở
nhịp chèo phân vân
Thơ đôi vần gió
nặng nhẹ tay cầm
Lượng người như bể
tình người mang mang.
N.T.K
Có thể bạn quan tâm
Ánh trăng – Thơ Nguyễn Minh HùngỞ nơi đầu sóng - Minh SơnSân khấu – Thơ Nguyễn Văn TámVăn hóa-văn nghệ dân gian trong đời sống đô thị đương đại – Bùi Văn TiếngThơ dâng mẹ – Thơ Nguyễn Hoàng SaQuan Công trong tín ngưỡng cư dân Đà Nẵng - Vũ Hoài AnThưa thầy - Thơ Hữu ThỉnhĐỏ - Hoàng Thanh HươngTập thơ Ngược dòng thời gian - Tiếng nói từ trái tim về tình yêu và thân phận con người - Trần Mai HườngLời nhắn gởi – Truyện ngắn Trần Trung Yên