Mang mang – Thơ Nguyễn Thanh Kim
14.10.2017
Gối chồng báo cũ
ngẫm ngợi trước sau
thức ròng khó ngủ
Nỗi mình lận đận
thị thành chen chân
Nỗi mình trắc trở
nhịp chèo phân vân
Thơ đôi vần gió
nặng nhẹ tay cầm
Lượng người như bể
tình người mang mang.
N.T.K
Có thể bạn quan tâm
Đinh Mỹ nhân - Truyện dã sử Đỗ Nhựt ThưXé bão – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoPháo hoa sông Hàn thăng hoa – Thơ Lê Anh DũngTuồng - không chỉ là nghệ thuật sân khấu - Hồ Trung Tú Viết cho con, một ngày thu Hà Nội – Thơ Bùi Công MinhBuổi sáng – Thơ Phạm ĐươngTiếc nuối - Thơ Vạn LộcLời của bão - Thơ Nguyễn GiúpĐóng băng trong thành phố - Nguyễn Thị Anh ĐàoChuyện anh tôi - Truyện ngắn Trần Nguyên Hậu