Vài bóng nhà thơ – Thơ Ngân Vịnh
02.11.2018
Nhà thơ mài gót chân mòn
cuối đường gặp ngọn gió lòn qua tay
Nhà thơ vác rá đi vay
những ngày guốc mộc, những ngày áo nâu
Nhà thơ rụng một trái sầu
bàn tay quạt mỏi mình hầu mình thôi
Nhà thơ khóc bóng ma Hời
đi qua cửa giác viết lời hư không
Nhà thơ xa lá ngô đồng
mảnh trời xưa vẫn mênh mông thu vàng
Nhà thơ Lỡ bước sang ngang
nỗi buồn gửi lại nắng giàn trầu không
Nhà thơ đưa người qua sông
người đi đi mãi người không thấy người
Nhà thơ Tây Tiến một thời
đầu không mọc tóc đội trời đầy sao
Nhà thơ rít tiếng thuốc lào
mảnh đời tứ chiếng viết vào mẹt mâm
Nhà thơ ngủ dốc Mộng Cầm
đốt xuông khô vẫn nghe mầm cỏ lên
Nhà thơ râu bạc bỏ quên
cánh hoa sim tím chiều biền biệt xa
Nhà thơ không có tuổi già
chiếc hồn tràn ngập sóng và bể xanh
Nhà thơ núp dưới điếm canh
lòng như sông Đuống Thuận Thành đổ mưa
Nhà thơ nhặt tiếng mõ khua
mặt ngơ ngác giữa sân chùa góc rêu.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Khát sống - Võ Thu HuệBiển, nắng, gió và một chàng trai – Truyện ngắn của Trần Thương ThươngVua Thủy Tề là con rể làng tớ - Truyện Trần Đức TiếnVô bờ cảo thơm – Thơ Lê Anh DũngBinh bộ Thượng thư Nguyễn Văn Điển - Vũ Hoài AnThơ Nguyễn Hoàng SaHồn thu – Thơ Tiến TuấtTrước nhà em sông Vu Gia – Thơ Thanh QuếCái duyên với người miền biển - Trung Trung ĐỉnhNhà ở của ngư dân ven biển Đà Nẵng xưa - Ngoc Giao