Nhớ phượng - Nguyễn Tấn On
02.08.2016
Tháng bảy
bỗng dưng ngồi nhớ phượng
hè ở đây không có cánh phượng hồng
chỉ có rừng thông chạm da thịt thông
và gió núi
cứ chui vào lòng phố núi
chiều mưa nghiêng hắt bóng người lầm lũi
đưa tay vuốt mặt tuột mùa phượng xưa
tình lớn quá chỗ nào trú được mưa
nên cứ để nỗi nhớ về trần trụi
dù gốc phượng xưa có lấp tên trầy tuổi
dẫu có tên ai đè lên dấu khắc đầu đời
ta muốn chạy về lượm cánh phượng rơi
ép vào lòng bàn tay thay trang lưu bút
Nhớ phượng
núi đổ mưa như trút
quá khứ thơm tho
sách vở khai trường
lòng mới toanh
thuở chưa có mùi hương
có ai lật
dấu nằm xưa
nhớ phượng.
N.T.O
Bài viết khác cùng số
Những đứa con của cát - Nguyễn Nhã TiênBiển - Sử Hà Hạnh Nhi Truyện ngắn Nguyễn Thị Như ThắmJun và cuộc phiêu lưu thần kỳ - Nguyễn Thế AnhĐường về - Lê Ngọc DuyCái đẹp gần gũi ở đời thường - Trần Trung Sáng, Nam KhaChuyện trẻ con - Lê Hoàng PhòChùm tản văn - Hồ Lê DiêmAnh cũng là câu thơ - Vương Phạm Tâm CaThơ Phan Hoàng Phương Bông cỏ may - Trương Công MùiTrên tốc độ vô chừng thi sĩ - Đỗ Thượng ThếThơ Võ BáGhi vội ở Viêng Chăn - Bùi Công MinhVòng ôm ở Trường Sa - Vũ Đức TrọngNhớ phượng - Nguyễn Tấn OnVề suối Hoa* - Nguyễn Cát ChuyếnEm kiệt lòng trút cạn những xanh em - Trần Mai HườngÝ nghĩa của những mô-típ trang trí trên đình, miếu ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangBài thơ Đèo Cả của Hữu Loan - Chế Diễm TrâmPhan Huỳnh Điểu - Nhạc sĩ sánh duyên cùng thi ca - Phan Văn MinhTâm tình với “Tóc ngắn tóc dài”(*) - Dã ChâuNỗi ám ảnh của tiểu thuyết Câu chuyện Đà Nẵng của Thái Bá Lợi - Nguyễn Thế QuangPhù điêu thần Visnu Narayana và dòng sông thiêng Thu Bồn - Trần Kỳ PhươngVăn học thiếu nhi đang ở đâu? - Trần Đức Tiến