Gặp anh giữa Đà Lạt - Vạn Lộc
05.05.2016
Phố nằm lơ đãng
Trong sương
Áo mây khoác núi
Con đường cài hoa
Nắng lên
Mát dịu lòng ta
Thông già nảy lộc
Ngàn hoa reo cười
Người đi
Dưới ánh xuân tươi
Lung linh thổ cẩm
Rạng ngời phố đông
Bao đời dưới bóng nhà Rông
Hồn cao hơn cả mênh mông bầu trời
Phố cho ta thêm yêu người
Người thêm yêu phố
Bao đời đắm say
Cùng anh
Tay nắm bàn tay
Chưa xa
Đã thấy đong đầy nhớ thương.
V.L
Bài viết khác cùng số
Một thoáng Di Linh - Nguyễn Dị CổLá thư người lính biển - Đình HiệpChiếc sừng tê giác - Trần Trung SángTÁC PHẨM TRẠI SÁNG TÁC VĂN HỌC, NGHỆ THUẬT TP. ĐÀ NẴNG TẠI NHÀ SÁNG TÁC ĐÀ LẠT 2016Thánh vật - Bùi Tự LựcChẳng có gì là không có lý - Nguyễn TríDòng sông không có tuổi - Văn Thành LêMùa sương mây - Kỳ NamVĩnh biệt Nghệ sĩ Ưu tú, Đạo diễn Nguyễn Vĩnh Huế - Trần HồngVề với núi rừng - Trần Nguyên HạnhHành trình tôi yêu Sơn Trà - Chi DaoTôi yêu Sơn Trà - Trần Trung Sáng“Nữ hoàng” của các loài linh trưởng - Viên Phúc QuânThơ Lê Anh PhongChiều trên đồi vàng lá kim - H. ManEm từ biển mặn - Nguyễn Nho Thùy DươngGặp anh giữa Đà Lạt - Vạn LộcChỉ khuôn mặt đó - Đinh Thị Như ThúyThơ Mai Hữu PhướcLời nhà thơ Nguyễn Đức Sơn - Lê Anh DũngMột số đặc điểm từ ngữ địa phương trong ca dao Quảng Nam - Nguyễn Nho KhiêmLoài Voọc chà vá chân nâu - Bùi Văn TuấnInrasara - Nhà nghiên cứu, phê bình thơ thời kỳ đổi mới - Chế Diễm TrâmDưới trời sao vang một giọng thầm - Huỳnh Văn HoaNhớ người chăm sóc tiếng hát Hoa phượng đỏ đất Quảng - Trương Đình Quang