Em từ biển mặn - Nguyễn Nho Thùy Dương
05.05.2016
Em từ gió biển trùng khơi
Câu thơ muối mặn viết lời nước mây
Xuân Hương hồ phủ sương đầy
Một mình lạc giữa chốn này thần tiên
Ai “than thở” để ưu phiền
Còn em lẻ bóng như quên mất mình
Thông ngàn trầm mặc lặng thinh
Gió mang tiếng khóc thất tình người xưa
Mimoza cứ hững hờ
Thương như mắc nợ bao giờ dám quên
Dã quỳ ai đã đặt tên
Nhuộm trời Đà Lạt trăng đêm cũng vàng
Một mình em cõi mênh mang
Mai về phố biển ngổn ngang sóng đời
Chuông chùa mãi thánh thót rơi
Tịnh tâm dám chắc sư tôi đã thiền?!
N.N.T.D
Bài viết khác cùng số
Vĩnh biệt Nghệ sĩ Ưu tú, Đạo diễn Nguyễn Vĩnh Huế - Trần HồngVề với núi rừng - Trần Nguyên HạnhHành trình tôi yêu Sơn Trà - Chi DaoTôi yêu Sơn Trà - Trần Trung Sáng“Nữ hoàng” của các loài linh trưởng - Viên Phúc QuânMột thoáng Di Linh - Nguyễn Dị CổLá thư người lính biển - Đình HiệpChiếc sừng tê giác - Trần Trung SángTÁC PHẨM TRẠI SÁNG TÁC VĂN HỌC, NGHỆ THUẬT TP. ĐÀ NẴNG TẠI NHÀ SÁNG TÁC ĐÀ LẠT 2016Thánh vật - Bùi Tự LựcChẳng có gì là không có lý - Nguyễn TríDòng sông không có tuổi - Văn Thành LêMùa sương mây - Kỳ NamGặp anh giữa Đà Lạt - Vạn LộcEm từ biển mặn - Nguyễn Nho Thùy DươngChiều trên đồi vàng lá kim - H. ManThơ Mai Hữu PhướcLời nhà thơ Nguyễn Đức Sơn - Lê Anh DũngChỉ khuôn mặt đó - Đinh Thị Như ThúyThơ Lê Anh PhongLoài Voọc chà vá chân nâu - Bùi Văn TuấnInrasara - Nhà nghiên cứu, phê bình thơ thời kỳ đổi mới - Chế Diễm TrâmDưới trời sao vang một giọng thầm - Huỳnh Văn HoaNhớ người chăm sóc tiếng hát Hoa phượng đỏ đất Quảng - Trương Đình QuangMột số đặc điểm từ ngữ địa phương trong ca dao Quảng Nam - Nguyễn Nho Khiêm