Có một mùa mưa…ĐINH QUỲNH NHƯ - Lớp 8/2 - Trường THCS Nguyễn Khuyến - Giải Nhì
Có một mùa mưa, tôi ủ mình trong chiếc chăn ấm áp, cố nướng thêm một chút cho đầy giấc ngủ.
Có một mùa mưa, bạn tôi chạy hết các con phố giao từng tờ báo.
Có một mùa mưa, bạn tôi dậy thật sớm mong qua được chuyến đò đầu tiên sang sông.
Có một mùa mưa, tôi ủ mình trong chiếc áo ấm dày cộp, đặt bút viết một dòng phương trình để giải cho ra một bài toán khó.
Có một mùa mưa, bạn tôi mòn mỏi đi qua từng dãy phố hòng tìm kiếm lời giải cho bài toán mưu sinh.
Có một mùa mưa, bạn tôi chông chênh trên chuyến đò buổi sớm, hòng tìm kiếm lời giải cho bài toán sống còn.
Có một mùa mưa, tôi ủ tay mình trong áo ấm, đẩy đám bát đũa đầy ập cho mẹ.
Có một mùa mưa, bạn tôi bưng bê từng bàn, rửa từng chồng bát dài, thi thoảng đưa hai tay lên xoa vào nhau xua đi cái lạnh.
Có một mùa mưa, bạn tôi đưa bàn tay lạnh cóng chào mời từng người khách, chỉ hi vọng không nhận được một cái lắc đầu.
Có một mùa mưa, bạn tôi dùng đôi tay đã tê cứng để đánh từng đôi giày, với nụ cười vẫn thường trực trên môi.
Có một mùa mưa, tôi gặp bạn.
Bạn tôi trong chiếc áo mưa, đôi bàn tay lạnh cóng, mời tôi mua giúp một tờ vé số.
Bạn tôi bỏ báo cho nhà tôi một buổi sớm mai, bóng nhỏ dần giữa làn mưa ướt đẫm.
Bạn tôi đưa tô phở còn nghi ngút khói đến bàn tôi, rồi lại vội vã chạy sang bàn khác, không quên để lại một nụ cười.
Bạn tôi đi qua mùa lũ lụt, sách vở đi theo dòng nước, nhà trường vận động chúng tôi quyên góp sách vở cho bạn.
Có một mùa mưa, tôi đưa tay ra hứng những giọt mưa, lãng đãng nghĩ về một câu chuyện cổ tích mơ mộng nào đó.
Có một mùa mưa, bạn tôi thầm ước cơn mưa ấy đi qua, đừng để đọng lại bất cứ nỗi đau gì.
Có một mùa mưa, tôi chợt nhận ra mình lạnh biết bao nhiêu.
Có một mùa mưa, bạn tôi chợt mỉm cười nhận ra mình vẫn giữ được cái ấm áp giữa mùa mưa lạnh giá.
Có một mùa mưa, tôi ủ ấm cho đôi tay của bạn.
Và có một mùa mưa, bạn ủ ấm cho trái tim tôi.
Đ.Q.N