Có một hôm nay, là như thế - Đinh Anh Thư
Do lo lắng suy nghĩ đến tương lai, họ quên đi hiện tại,
cứ như thế, họ sống không vì hiện tại,
cũng chẳng phải cho tương lai
-Đức Đạt Lai Lạt Ma-
Ta cũng chẳng phải là người với những suy nghĩ uyên thâm, để có thể hiểu hết được câu nói đấy
Ta rốt cục vẫn chỉ là một cô gái tuổi mười bảy mộng mơ, tự đày đọa bản thân với những nghĩ suy vì ngày mai, vì nỗi lo cho một kiếp người. Và vô tình, tuổi mười bảy của ta, lại thấy chính mình, trong câu nói đó
Tương lai của ta, hiện tại của ta, suy cho cùng vẫn là một. Nếu không thể sống cho hiện tại, sẽ chẳng có tồn tại tương lai. Và nếu chẳng lo nghĩ tương lai, thì sống cho hiện tại cũng vô nghĩa.
Và suy cho cùng, lo sợ cho bản thân quá nhiều, đâu hẳn đã là ích kỉ.
Dành tặng cho tuổi mười bảy của ta.
“Có thể bạn không nhìn thấy con đường mình đi
Nhưng điều quan trọng là trái tim bạn biết rõ nơi mình đến”
-Christine Hà-
Tuổi mười bảy nhặt nhạnh những thương đau.
Có những ngày lãng đãng theo mùa nắng
Tháng Năm vươn mình qua khe cửa, qua kẽ tay nắm chặt chiếc lá khô đậm màu chia ly, qua những tiếng ậm ừ trao nhau những ngày cuối cùng, và cho những bùi ngùi nuối tiếc ta đã thoáng vội.
Ta đã đi qua những hành lang ngập nắng, mùi gió hoang dại vất vương ám lên từng viên gạch rắn chắc ngả màu.
Bạn bảo. Ta đang quá vội cho những ngày chia ly.
Ta chẳng phải học sinh khối mười hai, để chọc nhau rồi phá ra cười, bỗng nhìn vào mắt bạn mà tự hỏi đến khi nào ta mới ở bên mà cười vô tư như hôm nay? Ta lại chẳng thể cãi bạn ta, rồi cả lớp xúm vào khuyên:” Liệu mai còn gặp nhau không, mà chúng mày đã giận nhau cho nhiều.”
Bạn bảo. Ta đang quá vội cho những ngày chia ly.
Hai năm tưởng dài mà ngắn, hai năm vu vơ tưởng ngắn mà dài. Liệu ta có ôm lấy bạn ta mà khóc, hay nắm tay nhau nhắn nhủ, rằng đừng quên ta.
Chúng ta, có phải rồi sẽ xa nhau như vậy?
Liệu có phải, rồi hai năm, ta sẽ chẳng còn thấy bóng ai gầy duyên dáng tà áo dài xanh chạy lại gọi ta, bảo rằng mới hóng được chuyện này nóng hổi, sẽ chẳng có nụ cười tươi rồi thoắt méo xệch nhõng nhẽo khi ta chọc bạn thân rằng, bạn thật con nít, sẽ chẳng có mái tóc buộc lệch nào quay qua quay lại những giờ chào cờ thứ hai, để chạy đến bên ta, bảo rằng, lúc nãy có đứa kia vừa nói xấu ta, mày ạ.
Anh bạn ta khẽ cười khi ta chúc mừng anh được học sinh tiêu biểu nhất trường, ta bỗng hỏi anh về những dự định cho tương lai, anh dựa lưng vào tường, ngắm nhìn nơi hành lang đầy nắng, như mọi thứ xung quanh đã thuộc về một nơi rất xa:
“Anh vẫn còn hôm nay, để tận hưởng phải không?”
“Vậy ngày mai?”
“Sao phải lo sợ cho tương lai, khi mà anh vẫn còn hôm nay để sống?”
Ta chẳng hay, ngày mai của anh là khi nào.
Cho đến hôm nay, bỗng một ngày ngước nhìn lên bảng xanh, ta chợt nhận ra, tháng Tám đã về, đã về cho ta một năm mười bảy tuổi với những ước mơ để theo đuổi, dẫu cho, ước mơ ấy, mông lung đến mức nào.
Khi ta ngồi ở góc hành lang vắng, bặt hẳn tiếng cười đùa, tiếng người qua lại, mọi âm thanh của sự sống bỗng tan đi.
Cầm trên tay cuốn vở văn, ta lại thấy tương lai của mình nằm trong đó. Là từng con chữ kết tinh lại, hóa ra lại dần mờ, có khi lại vụt tan trong chiều gió, gió no say rồi, lại bảo ta chạy theo đi, để giành lại, để biết mình phải nhẫn nại biết bao.
Biết bao nhiêu người hỏi ta, sao lại đặt tương lai của mình chênh vênh đến vậy. Ban C làm sao có thể chắc chắn một công ăn việc làm ổn định, làm sao có thể chắc chắn ít nhất là điểm đậu vào Đại học? Học ban C, rồi sau này sống kiểu gì? Ta chỉ cười
“Thì kiếm cơm mà ăn. Chứ sống kiểu gì?”
Bạn có hay, ta cũng đã từng hoảng sợ biết bao cho quyết định ấy. Đôi lần, nghĩ mình phải quay đầu lại, hãy đi theo những gì chắc chắn hơn. Nhưng, khả năng không có, đam mê không có, vậy thì ta theo đuổi để làm gì? Nếu không phải là ảo tưởng?
Biết bao nhiêu là ngày, bề bộn với đống sách vở, với Văn, Sử, Địa tràn ngập con chữ, tung bay trong mắt ta, vờn đuổi, đuổi vờn, để mặc ta chạy theo, rồi van xin quay lại, thế mà nào có quay lại, ta cứ chạy theo, hoài mong nhặt nhạnh được ít chữ, để ta mang theo cho mình.
Có khó khăn lắm không? Bạn hỏi ta
Ừ, có chứ. Khó khăn thế này, đã là gì? Khi ta còn phải sống nữa, phải khổ đau, nhiều, nhiều nữa.
Anh bạn ta, đôi lần ngán ngẩm
“Vì sao cứ phải lo nghĩ cho tương lai ngay cả khi, em còn chưa sống đủ cho hiện tại?”
Hỏi sao em có thể không lo nghĩ hở anh? Anh bạn khờ dại của ta ơi? Hay phải chăng, trong mắt anh, ta mới là đứa dại khờ?
Biết bao lần đi ngang qua dãy lớp học, ta thấy những người bạn của ta, cắm đầu vào sách vở, tai đeo tai nghe bỗng phá ra cười vì giải được bài toán khó.
Đã là gì, khi biết bao lần, ta đi ngang qua dãy lớp học, ta thấy những anh chị hơn tuổi ta, lao đầu vào những môn học, những ban mà mình theo đuổi, những ngôi trường sẽ mang lại tương lai, mang lại hạnh phúc cho mỗi người.
Ta lại tự hỏi. Thế còn ta thì sao? Ta muốn gì?
Ta đã nghĩ, hạnh phúc thật ra chỉ là thứ, mà ta sẽ chẳng bao giờ có được, nếu cứ áp đặt nó vào suy nghĩ của tất cả mọi người.
Biết bao buổi chiều nóng, gắt gỏng, ta ngồi một mình nơi hành lang quen thuộc, nhìn ven theo từng viên gạch một, xếp chồng lên, xếp xen vào nhau, trật tự, lô gíc
Cuộc sống của ta, cuộc đời của ta, của mọi người, là như vậy phải không?
Gắn vào nhau, ép chặt vào nhau, thay đổi nhau, thay đổi sự nghĩ suy của nhau. Thay đổi ta.
Biết bao nhiêu là lần, ta ghen tị với người này người nọ, với khả năng này, khả năng nọ, với những ước mơ mà họ đang theo đuổi.
Thế rồi lại tự bảo, ôi ra là mình nông cạn thế. Sao lại ghen tị với ước mơ của thiên hạ, khi mà ước mơ của chính ta, còn chưa kịp thành hình
Tuổi mười bảy của ta. Đầy mông lung và lừa dối.
Đâu là điểm dừng, đâu là điểm dối lừa, ta còn chưa biết. Thì phải làm thế nào với tương lai của ta đây?
Bạn bè ta, rồi bao nhiêu năm nữa, gặp lại nhau có còn cười đùa?
Hay phải giằng xé nhau, phải giành giật, phải biến nhau thành đối thủ, phải tàn nhẫn tồn tại sống sót chăng?
Bạn bảo. Ta đang quá vội cho những ngày chia ly.
Này bạn, nếu không vội, làm sao ta biết trân trọng những ngày này, trân trọng những hôm nay?
Bạn bảo. Bởi vì quá vội, quá lo sợ, ta đã tự đánh mất sự vô tư mất rồi.
Này bạn, sao bạn lại cứ bắt ta, phải huyễn hoặc mình..
Bạn bảo. Nếu không sống cho hiện tại, làm thế nào mới tồn tại với tương lai?
Đó là ta, của ngày ấy..
Ngày ấy, vốn chẳng phải ngày xa. Là vài tiếng, vài ngày, vài tháng, hay thậm chí là vài năm, ta cũng chẳng hiểu.
Ta chỉ biết, ngày ấy, tức là, ta đã từng như thế.
Ta vẫn lo sợ cho tương lai đấy thôi. Nhưng, bỗng nhiên một ngày, chẳng vì lý do gì, ta thức dậy, và ta tự hỏi, ta vẫn còn sống đấy sao?
Bạn bảo ta điên cũng được, bảo ta đúng là kẻ khùng giữa cuộc đời khôn khéo.
Chính ta còn chẳng hiểu ta, ta cần người khác hiểu ta, để làm gì
Ta vẫn đang chìm đắm trong Văn Sử Địa đấy chứ. Vẫn là biết bao đôi mắt mở to hỏi ta rằng. Thi C, thì lấy gì mà ăn?
Ta bảo rồi, ta kiếm cơm mà ăn.
Và, cho những ngày chia ly.
Ta chỉ có cảm giác, rồi năm nữa, mùi vị chia ly, thật sự ta mới có cảm giác được. Ngày hôm nay, ta cứ lo sợ, thì mùi vị ấy, sẽ tan dần, tan dần trong lưỡi. Lưỡi chai rồi, lấy gì mà sợ nữa đây.
Hay chờ đến cuối cấp, bạn bè ta khóc òa. Ta bỗng lại chai lỳ, bỗng lại sỏi đá, bỗng lại thấy mình đã lo sợ quá nhiều, đã quen rồi, bây giờ, lấy nước mắt đâu mà khóc nữa. Hay cảm xúc ở đâu ra mà tự lừa dối mình..?
Tuổi mười bảy, nhặt nhạnh những thương đau.
Đó là ngày bạn ta bảo, hãy tự thưởng cho mình một tuần chẳng phiền hà, chẳng sách vở, và chẳng có sự nghĩ suy tháng ngày sau nữa.
Đó là ngày anh bạn ta bảo, hãy giữ gìn những mối quan hệ thật sự của mình, đến một lúc nào đó, ta sẽ thấy biết bao người là vô nghĩa, và chỉ có ai cho ta niềm tin, mới là người cần giữ cho mình.
Đó là ngày ta bỗng nhận ra, sao phải lo sợ người khác nghĩ gì về mình, rằng ta biết con đường ta sẽ đi, dẫu có chênh vênh thế nào, thì vẫn là con đường ta đi, thì vẫn là tương lai chưa kịp thành hình, bởi chính bản thân ta sẽ gây dựng. Văn Sử Địa, và những con chữ cuộc đời ta.
Tuổi mười bảy. Ta thấy mình cần phải chậm lại.
Đ.A.T