Búp bê Matryoshka - Vũ Ngọc Giao

07.05.2019

Búp bê Matryoshka - Vũ Ngọc Giao

Nắng chiều đã nhạt, nhưng còn nhiều thời gian lắm, cô lang thang cho hết ngọn đồi này. Ngọn đồi đã quá quen thuộc nhưng lần nào với cô cũng như lần đầu. Mùi đất đồi, mùi hoa dại, mùi cỏ mục... tất cả quyện thành một mùi hương quen thuộc. Tảng đá ở đằng kia mọi khi cô đến cỏ um tùm bao phủ, giờ thoáng đãng hẳn. Cô trèo lên đó, thích thú. Đứng chỗ này nhìn thấy hầu hết mọi thứ xung quanh. Mùa này, hoa đuôi Chồn đỏ rực một vùng. Hoa Mua tím trải dài trên lối đi. Ngắm trời đất mông lung thời gian cũng trôi nhanh. Vài giọt nắng cuối cùng còn sót lại. Chiều rồi. Cô phải trở về. Loay hoay tìm cách trèo xuống bỗng cô dừng lại, cách tảng đá chỗ cô đứng không xa, một người đàn ông đang ngồi cắm cúi với một mớ những dây nhợ và các thứ lỉnh kỉnh. Ông ấy là ai? Sao lại xuất hiện ở nơi này? Cô tò mò lại gần, giữ một khoảng cách vừa đủ, cô tiếp tục quan sát. Người đàn ông vẫn say sưa với đống dây nhợ và những chiếc hộp nho nhỏ, không hay biết có người đang theo dõi. Bỗng cô bật ra tiếng ho khan, không nén được. Người đàn ông bất chợt ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy cô. Cô lùi lại. Ồ, là một người ngoại quốc, đôi mắt xanh, mái tóc vàng loăn xoăn phủ kín gần hết gương mặt. Ông cất giọng trầm trầm:

- Chào cô! Sao cô lại ở đây?

Cô thoáng ngạc nhiên, ông ấy nói tiếng Việt như một người Việt, rất sỏi. Cô thầm nghĩ, mà lẽ ra câu hỏi đó cô phải dành cho ông mới phải. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn trả lời:

- Tôi ở gần đây.

- Ở gần đây? Người đàn ông lại ngạc nhiên - Sao tôi chưa bao giờ thấy cô?

Thấy ông tỏ vẻ thân thiện, cô cười:

- Gần là gần... 7km đấy!

Ông bật cười, lúi lúi mở ba lô lấy ra những chiếc hộp nho nhỏ, nhìn qua cô biết đó là thức ăn dành cho người đi đường. Ông bày hết ra bãi cỏ và mời cô cùng ăn. Cô nhớ đến bữa trưa nay, qua loa tô mì quảng mẹ cô nấu, món ăn mà cô không khoái khẩu chút nào, cô bỗng thấy đói nhưng vẫn nhìn ra xa:

- Cảm ơn ông, tôi không đói.

Trong khi ông ăn, cô vẫn đứng yên quan sát, có vẻ như ông quá quen thuộc với nơi đây. Bỗng ông ngẩng lên:

- Cô thường đến đây không?

- Có chứ, thỉnh thoảng tôi vẫn đến đây. Chợt nhớ đến những vị khách đôi khi ghé tham quan khu nhà cổ của cha, cô hỏi:

- Ông là nhà khảo cổ à?

- Không, tôi là chuyên gia.

Cô ngạc nhiên thầm nghĩ, chuyên gia thì đến nơi này làm gì nhỉ? Đôi khi cô vẫn gặp những vị khách đến đây, họ thường là họa sĩ, kiến trúc sư, khảo cổ học hoặc là những người thích khám phá loài Voọc chân nâu trên ngọn núi này. Như hiểu được suy nghĩ của cô, người đàn ông nhắc lại:

- Tôi là người Nga, là chuyên gia đến đây làm việc, tôi ở đây đã mấy mươi năm rồi. Ở đây đã mấy mươi năm sao? Cô càng ngạc nhiên hơn. Còn tôi, cách đây mấy mươi năm tôi cũng ở gần đây. Nói rồi cô đưa tay chỉ xuống chân núi nơi có những ngôi nhà dân đang sinh sống. Nghe vậy, người đàn ông chăm chú nhìn cô, quên cả ăn.

- Cô nói sao, mấy mươi năm trước à?

- Vâng! Cô trả lời.

Người đàn ông trầm tư. - Vậy con gái tôi giờ có lẽ cũng lớn bằng cô rồi.

Một lần nữa cô không giấu nổi ngạc nhiên. Người đàn ông trước mặt cô hãy còn trẻ lắm. Sao có thể... Nghĩ vậy nhưng cô lại thôi, không tiện hỏi những điều này. Người đàn ông lại bắt chuyện:

- Cô đã đến nước Nga bao giờ chưa?

- Chưa, tôi chưa bao giờ đến đấy. Cô lắc đầu và nghĩ đến những bảo tàng tranh, những con đường ngoại ô, những đồng cỏ, những con suối len lỏi trong rừng mà cô rất thích nhưng chỉ nhìn thấy qua tranh “...nhưng tôi rất thích một lần đến đấy” cô nói tiếp.

- Cô thích gì ở đất nước tôi?

- Những con búp bê Matryoshka. Cô buột miệng và nghĩ đến những con búp bê gỗ mà cô yêu thích từ nhỏ, đến bây giờ cô vẫn còn thích. Cô cũng có một con ở nhà, những lúc rảnh rỗi cô thường vặn nó ra, xếp một hàng trước mặt, từ lớn đến bé rồi đặt cho mỗi đứa một cái tên.

Người đàn ông lúc này tỏ ra thân thiện hơn:

- Con gái tôi cũng vậy, rất thích búp bê Matryoska.

- Có lẽ lâu rồi ông không nhìn thấy cô ấy nhỉ? Cô bắt đầu tò mò.

Người đàn ông lảng tránh câu hỏi của cô, ông cắm cúi thu dọn thức ăn và những dây nhợ lỉnh kỉnh “Không, tôi không thể về được nữa” Giọng người đàn ông nhỏ đi, nghe như thổn thức.

Cô biết đã đến lúc cô cần phải về. Cô đứng lên chào ông, vừa quay đi, bất chợt ông hỏi:

- Cô thích búp bê Matryoshka lắm sao? Tôi sẽ tặng cô.

Cô không tin vào tai mình, vì ở chốn rừng thiêng này ông lấy đâu ra một con búp bê Matryoshka để cho cô. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn gật đầu. Người đàn ông nói tiếp:

- Bao giờ cô có thể trở lại đây?

Cô nhẩm tính, hôm nay là Chủ nhật. Vậy sẽ là một tuần nữa

- Tôi sẽ trở lại, vào Chủ Nhật tuần đến. Cô trả lời.

- Cũng giờ này nhé? Người đàn ông lại hỏi.

Cô gật đầu rồi vội vàng xuống núi.

Một tuần như dài hơn, cô thầm mong đến ngày Chủ nhật. Chiều... nắng nhạt, cô đạp xe qua những con dốc, lòng rộn ràng vui nghĩ đến một con búp bê Matryoshka đến từ nước Nga xa xôi. Cô tưởng tượng nó sẽ rất tinh xảo và ngộ nghĩnh. Ngọn đồi kia rồi. Cô dừng xe dưới chân đồi, thoăn thoắt bước qua từng mỏm đá. Kia rồi! tảng đá hiện ra. Cô lại gần nhưng không thấy người đàn ông đâu. Cô ngồi bệt xuống tảng đá, chờ đợi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cô bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ ông ấy thất hứa với cô? Chiều xuống nhanh hơn, những con chim ăn đêm bắt đầu thức dậy. Cô bỗng thấy một nỗi sợ mơ hồ thoáng qua, nhưng sự lì lợm bắt đầu trỗi dậy. Cô quyết định. Đợi. Bao lâu cô cũng đợi.

Những con chim ăn đêm lên đường, chúng lượn trên đầu cô rồi đâm sầm vào vách núi nghe chao chát. Vậy là ông ấy đã thất hứa. Trời chiều chạng vạng. Cô buồn bã đứng lên. Một làn gió lạnh thổi đến từ phía sau khiến cô rùng mình. Cô quay lại. Là người đàn ông ấy, đang đứng cách cô không xa. Cô thảng thốt. Người đàn ông với gương mặt dập nát, bê bết máu, hai hố mắt sâu hoắm cũng rỉ máu, hai cánh tay buông thõng cũng dập nát, đôi chân không còn nữa. Người đàn ông từ từ tiến lại gần cô, chìa tay ra, là một con búp bê Matryoshka. Ông lắp bắp “...của cô... Matryoshka của cô đây!” Cô hét lên, lao xuống đồi. Cô chạy như bay. Bên tai tiếng gió rú rít. Cô lại nghe tiếng ông thì thào “...của cô... Matryoshka của cô” Một con chim ăn đêm vụt qua, đâm sầm vào cô, lại một tiếng rít chao chát. Cô tựa vào vách núi thở dốc. Có ai vừa đi qua trí óc cô, nhắc cho cô biết... Mấy mươi năm trước, một chiếc máy bay chở các chuyên gia Nga khi ngang qua ngọn đồi này đã rơi xuống tan xác... Phải rồi... đó là năm 1979, lúc đó cô hãy còn bé lắm...

Bóng chiều chạng vạng bao phủ kín một cánh rừng, cô tiếp tục cắm đầu chạy, gió vẫn rít bên tai. Giọng người đàn ông khẩn thiết “Dừng lại đi... dừng lại đi... của cô... Matryoshka của cô đây...”

V.N.G