Tiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
02.11.2017
Tiếng đêm
rót lạnh lùng vào em
giấc mơ em tan hoang không bến cập
giấc mơ không định hướng
bạc trắng tâm tình
em chẳng thể nào hình dung
anh đã ra đi từ rất lâu
tỉnh giấc một sớm
sự sống vẫn tiếp diễn
nhưng lối em
miệt cỏ gà lặng câm
không gian chật chội ảo giác
thời gian úa lụi
dồn ẩn khóe mắt vết gian nan
và mỗi đêm
buông tiếng thở dài
hồn em hóa sa mạc.
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Xuân muộn - Truyện ngắn của Bùi Thị SơnÔng già – Thơ Thanh QuếNgày vắng – Thơ Nguyễn Minh HùngKhi Tổ quốc ở nơi đầu sóng! - Huỳnh Viết TưTháng bảy nào - Phan Đình MinhMặt trời bay đi - Truyện ngắn Minh SángCái miếu cổ - Huỳnh Viết TưVề “hô” các làn điệu trong trò chơi bài chòi và kịch hát bài chòi - Trương Đình QuangThoát tục - Truyện ngắn của Hoàng Hải LâmĐóa hoa không gai và con cừu không rọ mõm – Truyện ngắn Quế Hương