Tiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
02.11.2017
Tiếng đêm
rót lạnh lùng vào em
giấc mơ em tan hoang không bến cập
giấc mơ không định hướng
bạc trắng tâm tình
em chẳng thể nào hình dung
anh đã ra đi từ rất lâu
tỉnh giấc một sớm
sự sống vẫn tiếp diễn
nhưng lối em
miệt cỏ gà lặng câm
không gian chật chội ảo giác
thời gian úa lụi
dồn ẩn khóe mắt vết gian nan
và mỗi đêm
buông tiếng thở dài
hồn em hóa sa mạc.
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Văn hoá, nhìn từ góc độ phát triển thành phố - Lê Hồng NhuậnVẫn hót bài ca thê thảm - truyện Trần Thị TrườngUống rượu một mình - Thơ Mai Hữu PhướcTiếng rừng- Thơ Bùi Công Minh Chiếc ghế - Thơ Thanh QuếThí dụ - Thơ Cẩm LệHoa niên trên trời - Phạm Thị Hải DươngCâu hát bạn bè – Thơ Bùi Công MinhLục bình - Đinh Lê VũMơ vườn lạnh - Đinh Thị Như Thúy