Thơ Thy Nguyên
Thy Nguyên tên thật là Phạm Thúy Nga, sinh năm 1981 tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Các tập thơ đã xuất bản: Sân người, Nxb Hội Nhà văn, 2010; Cầm mưa, Nxb Hội Nhà văn, 2013; Phố đông người, Nxb Hội Nhà văn, 2014; Ga nổi, Nxb Hội Nhà văn, 2015; Đời đá (Trường ca), Nxb Hội Nhà văn, 2017.
Uống rượu cuối năm
Đừng reo nữa đá nghìn cân nghìn khối
Thân xác mắt môi rã rượi đủ rồi
Tay quờ sang chỉ thấy đá thôi
Khuya lơ lắc xâm xấp mình với bóng.
Tay đan thưa đèn đường sương võng
Em cong vênh đổ bến không chồng
Nhá nhem đuổi trò chơi cút bắt
Biết còn vui đủ tiễn người qua không?
Đừng thêm nữa một bóng người ngả mới
Giấy nháp kín bưng vụn dấu ngắt dòng
Tờ lịch mỏng cuộn ngày tông tốc nứt
Gió nháp em với rượu suông...
Mẹ về nhà mới
Mẹ ơi gian bếp chênh vênh
Bù hong bù hóng cứ dềnh mắt con
Năm nay trời cấy gió đông
Con xây nhà mới trên đồng đất xưa.
Mo cau mẹ buộc chớm vừa
Chum sành hứng cả cơn mưa Chạp gầy
Cái kèo cây cột vá may
Võ vàng nói với cúc ngày nở hoa.
Mẹ về nhà mới hôm qua
Con dao, cái chạn vỡ oà lời ru
Gốc xoài lũ kiến thôi bu
Chân trần cháu bước mỏng thu thềm ngoài.
Gừng cay muối mặn vần xoay
Chợ người đơm đặt dối bày nhọ nhem
Mẹ ơi! Tiếng guốc nhà bên
Thềm rêu võng lại ướm mềm tim con.
Rối ren mẹ gột vuông tròn
Vữa vôi tãi những chon von xuân này
Cầu mong trời đất ngả say
Thềm rêu mọc kén mai thay phận thềm...
Rét ngọt
Tôi gặp tôi một ngày thưa nắng
Ngày rét ngọt mẹ mang áo ra hong
Quẩn quanh đi tìm đôi tất cũ
Tất cũ lạc một chiếc như tôi lạc tôi
ở cuối đường.
Căn phòng này, ngăn tủ này đồng thuận
Ẩm mốc chen nhau đến ba mùa
Bây giờ rét ngọt lần khân chữ
Tôi tìm thấy tôi trong mớ bẩy áo khăn.
Tôi lạc tôi từ khi anh bước chân ra cửa
Cái nắng mùa đông năm ấy chưa dắt
anh về
Anh quên lối xứ hoa thơm vây bủa
Gió thông thênh, gió phờ phạc, vô tình.
Hôm nay nắng vờ nắng mà mùa đông
xé toạc
Những khâu đan tôi dệt lại giả lành
Tôi đáo hạn những tái tê rét ngọt
Tôi thấy tôi từ hai phía lênh khênh...
Chiều vênh
Bỏ khúc đầy nhặt khúc vơi
Em uống say gió rót vời vợi cay
Chiều nay xỏ áo nhầm tay
Thấy thừa gang tấc thấy dài nhói đau.
Người đi mãi người về đâu
Trong mưa bụi có chiếc cầu gẫy không
Em tát cạn mấy biển đông
Tìm thau giọt mắt mà đồng trống tênh.
Có chiếc lá lúa bập bênh
Đôi con châu chấu bẻ vênh cả chiều
Lơ ngơ thả gió đứt diều
Thả nhành liễu xuống câu Kiều Nguyễn Du.
Mộ Đạm Tiên hay mộ thu
Em thắt ngang ngực ngã vừa trăm năm
Đồng ơi cỏ mọc chỗ nằm
Chỗ nào kín bụi gai tầm nở hoa?
Cuối đông
Những nỗi nhớ dậy thì con gái
Mùi giá lạnh ấp từng đọt sương giăng
Em tạc lác đác lên anh
Lồng nụ gió thổi cồn cào phố cũ.
Giờ. Chiều bật mầm trong nụ cỏ
Trí nhớ khô
Cuộc cờ người dạt ngang
Quăn queo.
Nỗi nhớ em cong
Nỗi người thì tím
Lác đác tiếng xuân phả vạt nắng trồi lên
Đông khằn khò trở dạ về đêm
Sương gieo vị cay
Khều nhành hoa giấy.
Tấp nập ban công chào xuân về sớm
Ngực ban công cởi gió ướp đông
Chuông điện thoại thừa tiếng thở dài
Em mở anh đợi mùa xuân đến...
T.N