Thơ Mary Oliver
Mary Oliver tên đầy đủ là Mary Jane Oliver (1935 - 2019) là một nhà thơ người Mỹ đã giành được Giải thưởng Sách Quốc gia và Giải thưởng Pulitzer (Hoa Kỳ). Thơ của bà phần lớn lấy cảm hứng từ thiên nhiên, bắt nguồn từ niềm đam mê thiên nhiên hoang dã cả đời của bà.
Trong sự nghiệp của mình, Mary Oliver là tác giả của 17 tập thơ và 4 tập tiểu luận. Bà quan niệm thơ không phải là một nghề mà là một cách sống. Nó là một chiếc giỏ trống không mà bạn đặt cuộc đời của mình vào đó và từ đó những bài thơ ra đời. Năm 2007, bà được tờ Thời báo New York (New York Times) mô tả là nhà thơ có thơ bán chạy nhất nước Mỹ.
Sau đây, Tạp chí Non Nước xin giới thiệu chùm thơ 5 bài: Bảy con bướm trắng (Seven White Butterflies), Cây sồi đen (Black Oaks), Mùa xuân (Spring), Vỏ sò (Shelley) và Những vì sao (Stars) rút ra từ Phần I của tập thơ Gió Tây: Thơ và Thơ văn xuôi (West Wind: Poems and Prose Poems - Houghton Mifflin Company, Boston, New York, 1997) của Mary Oliver qua bản dịch của Nhà thơ, dịch giả Bùi Xuân.
Tạp chí Non Nước
Bảy con bướm trắng
Bảy con bướm trắng,
tinh tế vội vàng,
qua cái cách vỗ đôi cánh
khi chúng bay đi
đến cánh đồng hoa cải vàng
và cam và đồng bằng
vàng mãi mãi
mà thời điểm này là những gì
Blake(1) và Whitman(2) đã từng nói
trí tuệ trong sự phấn khích
chuyển động trong tâm trí của bảy
vũ công lơ lửng
thậm chí như những con sâu ngoan ngoãn
thiên đường nhìn chúng đùa giỡn như thế nào
và ồn ào và chen lấn
cho tới khi cây cối rung rinh
ném thân thể trắng nỏn của chúng vào
làn gió vô hình không trọng lượng
bức rèm sẵn sàng
gieo mình vào
vũ trụ bây giờ đang lắng
xuống ngón tay cái màu vàng trên một
thân cây màu đồng thau bây giờ
cả bảy con bướm trắng
đang nhanh chóng hút nhụy
từ những tòa tháp vàng mà ai
dám nghĩ có thể dễ dàng đến vậy?
Cây sồi đen
Phải rồi, không ai có thể viết một bản giao hưởng, hay một cuốn từ điển,
hoặc thậm chí là một bức thư gửi cho người bạn cũ, đầy nỗi nhớ thương và an ủi dỗ dành.
Không ai có thể chế ngự được âm thanh đơn lẻ nào dù đó là âm thanh của con chim giẻ cùi xanh suốt ngày xoi mói và huýt sáo trên cành mà không có gió đùa.
Nhưng nói thật là sau một thời gian, tôi tái mặt vì khao khát những thân hình vạm vỡ được bao bọc trong những lớp địa y.
và bạn không thể kéo tôi ra khỏi rừng cây,
ra khỏi trọng tải
của những đôi vai và mái tóc xanh óng ánh.
Hôm nay, một ngày như mọi ngày: 24 giờ, nắng nhẹ, mưa nhỏ.
Hãy lắng nghe, tiếng nói tham vọng, lo lắng chuyển trọng lượng từ chiếc ủng này sang chiếc ủng khác - tại sao bạn không đi?
Bởi vì tôi ở đó, trong bóng tối rêu phong, dưới tán cây.
Và nói thật, tôi không muốn buông bỏ cổ tay nhàn rỗi,
Tôi không muốn bán mạng sống của mình vì tiền,
Tôi thậm chí không muốn ra ngoài trời mưa.
(1) William Blake (1757 - 1827) là nhà thơ, họa sĩ người Anh, một trong những nhà thơ lớn của thế kỷ XVIII.
(2) Walt Whitman (1819 - 1892) - nhà thơ, nhà báo Mỹ, tác giả tập thơ Lá cỏ (Leaves of Grass) nổi tiếng thế giới.
Mùa xuân
Sáng nay
có hai con chim
rơi xuống bên cây phong
như một búi lửa
một bánh xe lửa
một nút thắt tình yêu
chúng mất kiểm soát khi lao vút lên
không trung
ép sát vào nhau
và tôi đã nghĩ
tôi muốn sống một cuộc sống yên tĩnh
như thế nào
tôi muốn sống một cuộc sống nhẹ nhàng
và thiền định như thế nào
những lời nói thận trọng cứ va đập vào nhau.
và tôi đã nghĩ-
như thể tôi đột ngột quay tròn,
giống như một thỏi bạc
như thể tôi run tay và nhìn kìa!
chúng là đôi cánh -
của Đức Phật
khi người thức dậy trong khu vườn
xanh tươi của mình
khi người đứng lên với thân thể châu báu
mạnh mẽ
khi người rẽ ngoặt vào con đường dài
vô tận đầy bụi đất
khi người buộc tóc bằng dải ruy băng
và những cánh hoa
khi người mở rộng đôi bàn tay của mình ra
với thế gian.
Vỏ sò
Khi tôi sắp lìa đời,
và gần với thiên đường,
có lẽ
một chiếc thuyền nhỏ sẽ đến
như một đám mây-
như một đôi cánh-
như ánh sáng trắng bùng cháy.
Sáng nay,
sương mù bao phủ khắp
biển xáo động,
không có gì cả-
không có một cánh buồm,
không có một linh hồn.
Chỉ có cái này-
một ý tưởng.
Cái đẹp
cũng có thể chết -
nhưng bạn đừng lo lắng,
từ bóng tối bao trùm -
bởi các mặt đối lập, cuối cùng,
đều giống nhau-
đến cánh đồng băng tuyết của ánh sáng.
Và, đối với vĩnh cửu, đó là gì
ngoài sự đối chiếu của tất cả
những giờ chúng ta đã biết
về sự ngọt ngào
và gấp gáp?
Con thuyền nảy lên, lấp lánh,
thế rồi nó run rẩy,
thế rồi nó chuyển động,
thế rồi nó nằm dài trên sóng.
Tôi tin vào cái chết.
tôi tin đó là tác phẩm tuyệt vời
cuối cùng.
Vì vậy, chúng tràn ra khỏi
con thuyền,
chúng lao về phía bóng tối, chúng chết đuối.
Bạn biết câu chuyện đó.
Làm thế nào để bầu trời bừng sáng
và rạng rỡ hơn, mọi lúc!
Làm thế nào để thời gian kéo dài
ra mãi!
Những vì sao
Ở đây, trong đầu tôi, ngôn ngữ
cứ phát ra những tiếng động nho nhỏ.
Làm sao tôi có thể hy vọng được làm bạn
với những vì sao trắng thô ráp
những ánh sáng chói lọi và tiếng rít không phải bằng lời nói
mà là ánh hào quang thuần khiết?
Làm sao tôi có thể hy vọng được làm bạn
với khoảng cách không gian xa thẳm
giữa chúng tôi
nơi không có gì, đã từng, được nói ra?
Đêm nay, ở rìa cánh đồng,
Tôi đứng yên, và nhìn lên,
và cố gắng để không nói nên lời.
Đó là niềm vui nào, mà gần như tìm thấy tôi?
Hòa bình đáng yêu nào?
Thế rồi, nó lướt qua, gió
náo động trên những cây sồi phía sau tôi
và tôi đã ngã trở lại, dễ dàng.
Trái đất có hàng trăm nghìn giọng trầm
thuần khiết-
ngay cả con chim đêm xa xôi
khi nó nói về mối đe dọa, khi nó nói về
tình yêu
trên những cánh đồng đen sì và lạnh lẽo.
Một lần, trong rừng sâu,
Tôi tìm thấy hộp sọ trắng của một con gấu
và nó hoàn toàn im lặng-
và tôi từng gặp một con rái cá sông, trong một cái bẫy thép,
và nó cũng hoàn toàn im lặng.
Chúng ta có thể làm gì
nhưng hãy tiếp tục hít vào và thở ra,
khiêm tốn và sẵn sàng, và ở vị trí của chúng ta?
Lắng nghe, lắng nghe, tôi nói mãi,
Hãy lắng nghe tiếng sông, tiếng diều hâu,
tiếng móng ngựa,
tiếng con chim nhại, tiếng hoa củ cải Ấn Độ (1)
sau đó tôi nghĩ ra một vài từ, như một
món quà.
Ngay cả như bây giờ.
Ngay cả khi bóng tối vẫn là bóng tối
thuần túy, sâu thẳm.
Ngay cả khi các vì sao đã xoay tròn đôi chút, khi tôi còn đứng đây,
ngước nhìn lên,
hết lời nồng nàn này đến lời khác.
(1) Tức là hoa jack-in-the-pulpit, còn gọi là hoa củ cải Ấn Độ, có nguồn gốc Bắc Mỹ.