Thơ Lý Hữu Lương
Nhà thơ Lý Hữu Lương - dân tộc Dao, sinh năm 1988 tại Yên Bái, hiện công tác tại Tạp chí Văn nghệ Quân đội; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; Hội viên Hội VHNT DTTS Việt Nam.
Tác phẩm đã xuất bản: Người đàn bà cõng trăng đỉnh cô-san (Thơ, NXB Hội Nhà văn, 2013); Bình nguyên đỏ (Trường ca, NXB Lao động, 2016); Mùa biển lặng (Bút ký, NXB Quân đội Nhân dân, 2020); Yao (Thơ, NXB Hội Nhà văn, 2021).
Giải thưởng:
Giải thưởng Văn học, nghệ thuật, báo chí 5 năm (2014-2019) của Bộ Quốc phòng.
Khuôn mặt làng
Chúng tôi đi đâu cũng mang khuôn mặt
của làng
Gọi sớm chiều bình yên xênh xao đầu núi
Sống lời của đá cỏ và măng vồng sau mưa
Chúng tôi đo đời mình bằng tiếng chuột rúc
Chúng tôi được dạy cách đi xa
Cách để sống giữa tiếng mặc khải đường rừng
Chảy từ ngàn năm thiên di
Trong huyết quản những đôi chân phạt lối
Chúng tôi định nghĩa khuôn mặt làng
Không rộng hơn tiếng cười nơi đầu nước
Máng nước về thênh thang trở dốc
Gột nhọc nhằn những đời con gái con trai
Chúng tôi dỗ từng giấc ngủ
Bấm mây trắng trên đầu mười ngón chân
Tiếng nhíp tách giòn tay mẹ
Mưa ngang vai nặng hạt thóc trái nhà
Tôi xin làm con chim nhỏ làng tôi
Cất giọng vang sâu xa rừng thẳm
Ngực nóng từng lần thơm trước gió
Mang khuôn mặt làng rải khắp muôn nơi...
Cỏ bông đỏ
Nhiều bông đỏ trước cửa nhà tôi
Còn thơm lại sau mùa gặt hái
Mẹ bảo bông đơm tiếng cười của trời
Năm sau kho lúa đầy cun thóc
Liếp buồng vách mỏng như tờ lịch
Giấu không nổi tiếng cười ma thưa thớt
Lũ trẻ miền rừng đợi cơn ngái ngủ
Trong chập chờn đom đóm ngoài hiên
Chị thì thào bên tôi không rõ tiếng
Chỉ nghe gió thở buồn hơn cỏ thở
Cùng lũ cáo chồn tặc lưỡi
Những cỏ bông đỏ ngủ hết đêm mai?
Đêm mai nữa chị đi theo chồng
Tuổi mười bốn mắt tròn mắt dẹt
Trên ngực nhỏ im từng tiếng nấc
Mai âu lo trước cửa nhà người
Một hoàng hôn nằm lại sau nhà
Mặc áo xanh áo đỏ ngày mai
Chờ lời mai mối bay lên trời
Chỉ cầm hồn này ngả về đâu?
Chiến mã
Gió thì thào trong ngực
Mang trên lưng vết rìu
Con chiến mã đang tìm lối trên đồng
Hiền từ và lặng im
Cỏ xanh tàn sương trắng xót lại từ đêm
Nhìn lũ chúng tôi đi
Như là một lãng quên...
Trong khúc páo dung phập phồng vó ngựa
Họ nhìn chúng tôi xa lạ
Những giáo gươm gục ngủ
Trên lưng chiến mã rùng rùng
Như là một lãng quên...
Chúng tôi đã đi như thế
Quê quán cố tổ nằm đâu đó
Xanh những nấm mồ vô danh
Ngần ngật trăng xối ôi nền cũ
Lũ chúng tôi đã đi
Như là một lãng quên
Một đêm lành lạnh
Trên đồi lạ
Lũ chiến mã quên cung kiếm
Nhìn đất mà hí vang
Đi suốt hai ngàn năm
Chân chưa tới đồng bằng
Ngủ suốt hai ngàn năm
Vẫn một mộng thiên di…
Đâu đây vọng khúc páo dung
Giật mình tiếng trẻ cười khóc trong mơ?
Người đàn bà cõng trăng đỉnh Cô-san
Lưng cong
cong lưỡi liềm
Môi cong
cong lưỡi liềm
Người đàn bà quấn chân xà cạp
cõng trăng lên đỉnh trời!
Trăng đựng trong ống bương
trăng nằm nghiêng lưng váy áo
Trăng vỡ oà mồ hôi
giọt sóng sánh
bồng bềnh
bung biêng
chao nghiêng tóc gió
loài thú động tình, mắt sáng lân tinh
liếm từng giọt trời rơi vãi!
mùa nhọc nhằn lùi sâu
thăm thẳm...
Người đàn bà xà cạp quấn chân
ụp cả vầng trăng vào lu nước
trăng lăn tăn
cười...
sau đôi mắt
Những người đàn bà
họ đang duỗi dài chân trước cửa...
...gà rừng gáy sâu thăm thẳm
trăng hạn đói rang sấp ngửa nền trời!
L.H.L