Một giây
Một ngày
Không...
24 giờ
Tôi khó nhọc nhai một giây sượt qua thân thể
để lại vết sướt mầm bệnh liệt kháng
Không gian ngập ngụa âm thanh gọi là âm nhạc điếc cả tai
Luc thập nhĩ thuận!
À ra thế
Có vô số ngày tôi ném hằng trăm ngàn giây vào vô số thùng rác
Có vô số ngày thời gian ném tôi vào vô số góc hẹp thập loại chúng sinh
Tôi đang đi trên sợi dây mảnh hơn sợi tóc tìm kiếm một sợi tóc nối tôi với cõi tưởng tượng nào đó, thỉnh thoảng nhìn bàn chân bị cứa đứt chằng chịt như mạng nhện đang thả những đoá hoa màu đỏ rơi xuống mép một con ruồi vàng có cặp mắt đẹp tròn vo
Người đàn bà không hiểu tôi nói gì
Con ruồi vàng, ruồi xanh... đủ loại ruồi không hiểu tôi nói gì
Tôi cũng không hiểu tôi nói gì
Đêm ngày quay đều
Trái đất quay đều
Tôi cũng quay đều
Trong mênh mông buồn tênh em có bao giờ dừng tay chổi đứng nhìn vết tích xa hoa đọng trên những thứ gọi là rác hằng đêm em quét
Đêm kéo dài lê thê trên những con đường, nhưng ngày trôi nhanh không kịp hồi sức cho những tế bào rệu rã đói ăn
Ung nhọt mọc ở những nơi linh thiêng, ngự trị đỉnh cao quyền lực ung dung vào cửa chính từng gia đình, rao giảng sự vĩ đại của những cái bóng vĩ đại và ban phát ý nghĩa sinh tồn đâu đó cho những con người chập chờn như ma đang giam hãm đôi cánh ước mơ trong những góc khuất, cắm cúi tìm kiếm từng chút từng chút giọt sinh lực hiếm hoi lẩn trốn ở những nơi ngoài tầm với
Tôi cũng như em và bao nhiêu người khác chăm chút cắn từng miếng thịt khô đét của mình không phải từng ngày, từng giờ; mà từng phút, từng giây cho sự sinh tồn trên đôi vai oằn xuống vì phải cõng cây thập tự di truyền và bao nhiêu là rác rưởi đương thời
Một ngày có 86.400 giây và tỷ tỷ sát na
Mỗi bàn chân đặt vào trong những giây khác nhau và mỗi sát na cắm vào da thịt những dấu vết trần thế đến Chúa cũng phải khóc
LÊ NGUYÊN VỸ