Chút nồng nàn đã cạn - Thơ Ngân Vịnh
29.09.2015
Chút nồng nàn đã cạn khô
nắng rơi nẻo nắng, sương mờ nẻo sương
lẻ loi bông cỏ ven đường
ngón tay sợi khói còn vương vất chiều
Sau lưng bỏ lại túp lều
đưa chân theo ngọn gió phiêu diêu ngày
nhặt tìm những mảnh men say
gói vào đuôi mắt đầu mày trả em
Nỗi buồn không ngọn lửa nhen
màn đêm chốt cửa cài then chân trời
mình anh hết đứng lại ngồi
nhổ ba cọng cỏ cột đôi dép mòn
N.V
Có thể bạn quan tâm
Bên cạnh con nước – Truyện ngắn của Đặng Ngọc Việt AnhGiữa mùa nắng vàng - Nguyễn Đức SơnĐóng băng trong thành phố - Nguyễn Thị Anh ĐàoMẹ vẫn chờ con – Thơ Võ Duy HòaGiấc mơ thủy chung – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoLời nhắn gửi từ biển – Thơ Bùi Công MinhTiếng lụa – Thơ Lê Anh DũngNgôn ngữ chính luận trong Tạp văn Phan Thị Vàng Anh - Nguyễn Đăng KiênNẻo gió mây – Thơ Nguyễn Hoàng Sa Gió mặn - Bùi Công Minh