Chút nồng nàn đã cạn - Thơ Ngân Vịnh
29.09.2015
Chút nồng nàn đã cạn khô
nắng rơi nẻo nắng, sương mờ nẻo sương
lẻ loi bông cỏ ven đường
ngón tay sợi khói còn vương vất chiều
Sau lưng bỏ lại túp lều
đưa chân theo ngọn gió phiêu diêu ngày
nhặt tìm những mảnh men say
gói vào đuôi mắt đầu mày trả em
Nỗi buồn không ngọn lửa nhen
màn đêm chốt cửa cài then chân trời
mình anh hết đứng lại ngồi
nhổ ba cọng cỏ cột đôi dép mòn
N.V
Có thể bạn quan tâm
Gió xanh - Truyện ngắn Phạm Duy NghĩaGửi một người đàn bà xấu sốThì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào Lưu Quang Vũ với quê hương Đà Nẵng - Bùi Văn TiếngDấu xưa xe ngựa hồn thu thảo… - Bùi Văn TiếngDòng sông quê vẫn ru giấc ngủ các chị, các anh – Thanh QuếTín ngưỡng thờ Ngũ Hành ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangMười năm – Thơ Đinh Thị Như Thúy Mùa cỏ hồng trên phố - Tản văn Nguyễn Thị Anh ĐàoNgưng đọng – Thơ Lê Huy Hạnh