Chút nồng nàn đã cạn - Thơ Ngân Vịnh
29.09.2015
Chút nồng nàn đã cạn khô
nắng rơi nẻo nắng, sương mờ nẻo sương
lẻ loi bông cỏ ven đường
ngón tay sợi khói còn vương vất chiều
Sau lưng bỏ lại túp lều
đưa chân theo ngọn gió phiêu diêu ngày
nhặt tìm những mảnh men say
gói vào đuôi mắt đầu mày trả em
Nỗi buồn không ngọn lửa nhen
màn đêm chốt cửa cài then chân trời
mình anh hết đứng lại ngồi
nhổ ba cọng cỏ cột đôi dép mòn
N.V
Có thể bạn quan tâm
Thành phố, phượng và cát - Thơ Trần Thị Lưu LyNgôi chùa trong tâm thức người dân Đà Nẵng - Đinh Thị Trang Những âm thanh bên bờ sông lấp - Nguyễn Nhã TiênĐêm trong rừng quế - Truyện ngắn của Thái Bá LợiKhêu ngọn đèn-Chùm truyện rất ngắn của Võ Anh MinhKhi người khác - Thanh QuếMong manh phận người - Hồ LoanTản mạn nhân sự kiện Đà Nẵng đăng cai tổ chức Tuần lễ Cấp cao APEC 2017 - Bùi Văn TiếngĐầu ghềnh cuối bãi - Truyện ngắn Phan Thế PhiệtĐêm ở làng – Thơ Quang Quý