Rừng mặn – Thơ Nguyễn Nho Khiêm
11.12.2012
Muối
hạt ngọc của biển
dâng người.
vùng cao một thời khốc liệt
đốt cỏ tranh thay muối
biển xa cồn cào sóng
khôn nguôi!
em gái Cà Tu mười chín tuổi
nằm lại bên đồi gùi muối trắng
nay tìm lại được em
muối thấm vào lòng đất.
thăm lại vùng cao
muối tinh khiết về đầy từng bếp
miệng tôi bỗng nhạt
khi mắt rừng hoang lạnh người xưa.
NNK
Có thể bạn quan tâm
Cô gái vẽ linh hồn - Truyện Cẩm GiangLời ru về giọt sương – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngNơi Bác ở là một ngôi nhà sàn – Thơ Bùi Công MinhQua cầu cùng em – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngTình yêu – Thơ Huy HạnhGió - Truyện Ý NhiKhi thế giới mở ra – Thơ của Thanh quếBóng tối – Thơ Trần TuấnMái nhà tranh - Dương Văn BảyĐêm của mẹ - Thơ Đặng Toán