Rừng mặn – Thơ Nguyễn Nho Khiêm
11.12.2012
Muối
hạt ngọc của biển
dâng người.
vùng cao một thời khốc liệt
đốt cỏ tranh thay muối
biển xa cồn cào sóng
khôn nguôi!
em gái Cà Tu mười chín tuổi
nằm lại bên đồi gùi muối trắng
nay tìm lại được em
muối thấm vào lòng đất.
thăm lại vùng cao
muối tinh khiết về đầy từng bếp
miệng tôi bỗng nhạt
khi mắt rừng hoang lạnh người xưa.
NNK
Có thể bạn quan tâm
Tháng Năm – Thơ Nguyễn Hoàng SaHạc phù dung - Nguyễn Thị Anh ĐàoHương cỏ làng xa – Thơ Trương Văn NgọcVề quê - Y NguyênNỗi nhớ - Thơ Nguyễn Văn TámTrương Đồ Nhục – Sáng tạo nghệ thuật của Nguyễn Hiển Dĩnh từ một truyện cổ dân gian (1) - Bùi Văn Tiếng Ông lão và con gà trống – Thơ Phạm PhátNghề đóng ghe thuyền truyền thống ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangTản mạn Đà Nẵng Xuân Mậu Tuất - Bùi Văn TiếngMưa rào tháng Ba và nàng Bân - Đào Phi Cường