Lòng trôi Tràng An – Thơ Quốc Sinh
01.12.2016
mênh mông
thinh lặng thiên nhiên
dòng
mênh mông nước
nối liền mênh mông
đỉnh xanh dựng tiếp đỉnh xanh
thuyền
đi một chiếc mà thành
thênh thang
lòng tôi
trôi
giữa Tràng An
trong non nước đổ trăm ngàn niềm thiêng
bao nhiêu
thinh lặng thiên nhiên
xưa
bao nhiêu
khói về miền sương
nay.
Q.S
Có thể bạn quan tâm
Thực trạng và những đặc trưng trong sinh hoạt tín ngưỡng, tôn giáo của ngư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàCâu chuyện tình cờ và người lính không có võng - Nguyễn VĩnhNgày Mới Yêu - Thơ của Bùi Kim Anh Tro ám chân mây - Thơ Nguyễn Thành TâmBạn cũ – Thơ Nguyễn Nhã Tiên Sự vận động của văn xuôi Việt Nam về đề tài đô thị - Bùi Như HảiỪ thì em cứ xa - Thơ Ngân VịnhBên sông – Thơ Trường ThanhTín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng thế kỷ XVIII qua nhật ký của John Barow - Đinh Thị TrangĐâu phải đi xa - Lê huy Hạnh