Xé bão – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
16.02.2017
Du ca chiều nay mưa bay trên đỉnh đồi
Hai con dốc
Một đứng
Một nghiêng
Bàn chân thiêm thiếp ngủ

Màu nắng nhạt hơn môi
Biển chiều cong rướn
Những trảng cát ban ơn
Xô lệch những con thuyền neo cạn
Lô nhô thư mục cuộc đời
Gam trầm nào thả trôi bóng mây
Chiều cỏ mật
Triền dốc ấy
Nghiêng đêm?
Bão đổ dốc vẽ lưỡi biển ngang chân mày
Sóng ngủ không chiêm bao đổi màu đỏ thẳm
Xé bão
Không có con thuyền nào du mục biển khơi…
Em hát du ca cuối ghềnh mưa nặng hạt
Một đứng
Một nghiêng
Sợi tóc bay thành tia chớp
Nhập nhoạng hồi sinh…
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Mẹ tôi đang gieo thóc – Thơ Thanh QuếẢo ảnh - Nguyễn Văn TámĐó có phải là xứ sở của hoa thiên điểu? - Thơ Đinh Thị Như ThúyChuông reo - Truyện ngắn Trần Đức TiếnLên núi Dục Thúy tìm dấu xưa – Thơ Mai Hữu PhướcNhớ Hòa Bắc - Huỳnh Viết TưĐồng vọng trái tim - Như HạnhĐàn bà – Thơ Thanh QuếĐang già đi nỗi đau khát sống – Thơ Đinh Thị Như ThúyMùa xuân cho em - Thơ Hưng Hải