Đà Nẵng mình tôi – Thơ Nguyễn Nhã Tiên
27.05.2018
Và tôi ở chỗ ngày qua em ở
phía Sơn Trà đỉnh núi vẫn mây bay
sông Hàn vẫn trôi
tôi thì ngồi lại
nước xa xăm câu chuyện kể ngàn ngày
Đà Nẵng bây giờ em không có mặt
biển sóng mồ côi
thơ dại lũ còng
cát vẫn trắng những chiều đầy môi mắt
thiếu một vai gầy phố xá mênh mông
Mùa xuân rồi mơ
mùa hạ rồi trông…
lối Cổ viện đường quen hoa sứ nở
tôi đang ở nơi ngày xưa em ở
chuyện ngày qua thành cổ tích ven sông
Một ít công viên một ít hoàng hôn
ít ráng đỏ chiều mang về từ núi
gom góp đốt cho bài thơ lên khói
có em về Đà Nẵng bớt mình tôi.
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Hình tượng gà trong văn học dân gian Việt Nam - Huỳnh Thạch HàTín ngưỡng thờ thần Đất - Đinh Thị TrangTrải lòng – Thơ Thanh YênVề miền ngược gió - Thơ Nguyễn Hoàng SaSóng Hàn Giang - Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngCái duyên với người miền biển - Trung Trung ĐỉnhChiều quê ngày mùa – Thơ Tất ThắngChiều nghĩa trang lặng gió - Thơ Phạm Minh Tâm Tản mạn về sông – Nguyễn Văn TámVết cắt – Thơ Khánh Phương