Đà Nẵng mình tôi – Thơ Nguyễn Nhã Tiên
27.05.2018
Và tôi ở chỗ ngày qua em ở
phía Sơn Trà đỉnh núi vẫn mây bay
sông Hàn vẫn trôi
tôi thì ngồi lại
nước xa xăm câu chuyện kể ngàn ngày
Đà Nẵng bây giờ em không có mặt
biển sóng mồ côi
thơ dại lũ còng
cát vẫn trắng những chiều đầy môi mắt
thiếu một vai gầy phố xá mênh mông
Mùa xuân rồi mơ
mùa hạ rồi trông…
lối Cổ viện đường quen hoa sứ nở
tôi đang ở nơi ngày xưa em ở
chuyện ngày qua thành cổ tích ven sông
Một ít công viên một ít hoàng hôn
ít ráng đỏ chiều mang về từ núi
gom góp đốt cho bài thơ lên khói
có em về Đà Nẵng bớt mình tôi.
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Chiều hoa sen – Thơ Đức QuangChuyện ba người - Truyện ngắn Bùi Đê YênNgọn roi và ký ức – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoChiêm bao gặp Kiều - Nguyễn Nho khiêmNhững bức thư không gửi – Thơ Bùi Công MinhThơ Nguyễn Hoàng SaNắng lạnh – Thơ Đinh Thị Như ThúyMười bông sen trắng…Thơ Lê Huy HạnhNgang qua xóm nhỏ - Trần Nguyên HạnhNguồn cảm hứng bất tận trong sáng tác văn học nghệ thuật Việt Nam - Phương Mai