Có nỗi đau không mang tên, êm dịu nhưng sắc lẹm cứa vào lòng người. Tình đầu vụ vỡ của những tâm hồn méo mó nhưng đã từng ngập tràn yêu thương. Con người ta suốt cuộc đời vẫn luôn mơ về mối tình đầu, dù bất kể là nam hay nữ. Bóng dáng ấy mạnh mẽ tới nỗi đôi lúc lại trở thành một nỗi niềm ám ảnh.
Hoa anh đào rơi năm centimet trên một giây. Con số ấy không chỉ là vận tốc của những cánh hoa đang thả mình mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu. Vậy mới nói tình yêu là điều lạ lùng nhất thế gian, tưởng chừng nhanh lẹ mà chậm dãi, tưởng chừng vững bền trường cửu nhưng lại hóa mỏng manh.
Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi là tác phẩm đầu tay của nhà văn Ichikawa Takuji khi ông mới bắt đầu tham gia văn đàn. Cuốn tiểu thuyết đặt những viên gạch đầu tiên cho sự thành công của Takuji, người luôn lồng ghép tình tiết kỳ bí, thần ảo để tạo ra những câu chuyện tình đau đớn, đẹp đẽ tới lặng người.
Khác với các tác phẩm trước đây từng xuất bản ở Việt Nam như Em sẽ đến cùng cơn mưa, Gặp người ấy cho tôi gửi lời chào, Nơi em quay về có tôi đứng đợi… luôn phảng phất đôi phần dự cảm về tương lai hy vọng, ngọt ngào một chút bởi các chi tiết dễ thương. Người đọc lần này nên chuẩn bị cho mình một tinh thần thật mạnh mẽ để có thể đối diện và hòa mình với “nỗi buồn tuyệt đối” trong Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi.
Cuốn tiểu thuyết bắt đầu xung quanh mối quan hệ của Satoru Inoue và Yuko Igarashi. Hai kẻ u ám, chất đầy những suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống. Họ tình cờ gặp nhau như sự trùng hợp bất ngờ của định mệnh. Satoru thuộc kiểu người nội tâm, cậu thích chạy bộ xuyên qua những khu rừng xanh mướt để hứng lấy chút không khí dễ chịu cuối ngày. Yuko cũng vậy, cô luôn ám thị mình bởi cái chết lạnh lẽo đang phả hơi phía sau, giống như sự ra đi của người mẹ trong cơn bạo bệnh.
Cuộc hội ngộ như tay phải gặp tai trái tưởng chừng sẽ chấm dứt nỗi cô quạnh, lạc lõng của hai tâm hồn đang phiêu du vô định trong cõi đời. Duyên số có thể là người ban phúc nhưng cũng rất có thể sẽ là một kẻ tấu hài giỏi trêu ngươi. Satoru mắc bệnh lao phải dính chặt với thị trấn buồn tẻ trong khi ấy Yuko rời xa anh lên Tokyo để học đại học. Cuộc chia tay sẽ mở ra một dấu chấm hết hay sẽ tiếp tục là một thử thách của thần tình yêu? Satoru sẽ phải bước ra khỏi cái kén mình tự xây và tìm câu trả lời cho mọi điều đang hồ nghi bủa vây phía trước.
Những kẻ yêu nhau thường chung suy nghĩ đến kỳ lạ, họ có thể lắng nghe tiếng thì thầm từ trái tim trong vô thức. Mặc dù không ai nói ra nhưng tất cả đều ngầm hiểu. Các dự cảm nghiễm nhiên giao nhau dần dà trở thành tất yếu, một đặc quyền đầy sức mạnh của riêng các cặp đôi.Trước cái chết đau xót của người em trai mình, Satoru luôn ân hận và dằn vặt bản thân bởi mình đã không tới kịp lúc. Từ đó, chàng trai luôn nghe được những tiếng gọi vang vọng từ quá khứ, thậm chí là cảm xúc thầm kín nhất trong lòng Yuko anh cũng dễ dàng cảm nhận được ngay cả khi cô nàng không nói ra. Bản thân anh cũng không thể chắc rằng đó là một món quà từ trên thiên đàng hay nó sẽ thành hình phạt đeo đuổi suốt quãng đời còn lại.
Nhà văn Ichikawa Takuji đã xây dựng một hình ảnh Satoru “méo mó” cả tâm hồn lẫn thể xác. Một người cực đoan, ích kỷ giống gần với bản thể đời thực của ông. Trong khi anh còn đang vùi thanh xuân của mình nơi thị trấn tẻ nhạt thì Yuko đã đi trước vài bước. Giống như nghịch lý Achilles và con rùa, anh chàng cứ cố mãi rốt cuộc cũng chỉ nhìn theo được bóng lưng cô gái mà anh thương.
Nhiều người hẳn sẽ hờn trách sự ích kỷ đáng khinh của Satoru khi anh cố ý dằn vặt Yuko bằng những lời lẽ cay đắng. Suy cho cùng đây cũng chỉ là một kẻ tội nghiệp đáng thương. Anh không muốn bước ra vùng an toàn để thấy những lời cười nhạo hay thương hại kẻ khác dành bản thân. Thị trấn tẻ nhạt kia là nơi anh thuộc về. Quyết định được đưa ra âu cũng hợp lẽ cho một sự giải thoát với cả hai, bấp chấp tiếng gọi trong âm thầm của Yuko từ Tokyo đang khắc khoải mong mỏi từng ngày.
Mối tình của hai người là một minh chứng rõ ràng cho sự thật chúng ta vô thức lãng quên hoặc cố tình không muốn đối mặt, bởi lẽ, dẫu có hợp tới tới mức tri kỷ, tâm ý tương thông cũng chưa chắc có thể cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường. Satoru tin chắc nếu yêu ai đó thật lòng thì hãy giúp cô ấy có cuộc sống tốt hơn nên anh buông bỏ.
Tác giả đi sâu vào lối dẫn dắt chi tiết với những câu thoại tràn ngập cảm xúc đôi bên, có thể nặng nề nhưng không bi lụy. Một phương pháp giải phóng cảm xúc bậc cao khi giam nén vô vàn điều tiêu cực rồi bung tỏa ra theo cách tự nhiên nhất khó ai đoán định. Ai ngỡ được rằng Yuko lại thay đổi nhanh như thế. Mâu thuẫn trong nội tâm cô luôn là một màn sương khiến Saturo nhầm tưởng và lạc lối. Để rồi kết thúc cuốn sách người đọc không phải ngậm ngùi hai chữ “giá như”.
Yuko là kiểu người rõ ràng và không để lẫn lộn giữa các thế giới. Cô có dễ dàng thích nghi nhưng trái tim chỉ hướng về một chốn bình yên duy nhất. Đau đớn, đắng cay thay những lời bộc bạch chân tình từ trái tim ấy lại không được đáp lại. Nó đến và đi như một phương thức truyền âm yếu ớt giữa không trung. Độc giả có thể đồng cảm với Yuko và thương cô nhưng vẫn sẽ có người than phiền về cách cô bỏ cuộc.
Liệu một chàng trai đợi cô gái được trong bao lâu và sẽ ra sao nếu câu ấy được hỏi ngược lại? Và phụ nữ thì đâu thể yêu hết tuổi trẻ được. Cái họ cần hơn cả là một gia đình, trong đó có người đàn ông họ yêu. Phật dạy: “Thế gian này quý giá nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi mà là hạnh phúc đang nắm giữ”. Tác giả Ichikawa Takuji cũng có chút tương đồng quan điểm bởi sau tất cả Satoru cũng nhận ra cuộc đời ngắn ngủi và ý nghĩa thực sự của việc yêu một ai đó, và anh đã rất hạnh phúc trong khoảng thời gian ấy.
Tình yêu như sợi dây, hai người kéo hai đầu, chỉ cần một người quá bất an lo lắng mà kéo căng hoặc buông lơi thì tình yêu ấy sẽ đội nhiên mà mệt mỏi căng thẳng hoặc chùng xuống. Bất kể thế nào khi sợ dây đó đứt, Yuko cũng không quá đau khổ khi mất đi một người vì lỡ bước mà chậm trễ nhưng với Satoru thì chắc chắn đã mất đi một người con gái đã rất rất yêu anh.
Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi tiếp tục đề cập tới cái chết, một yếu tố đã thành thương hiệu của Takuji. Chúng ta luôn sẵn sàng để đối mặt với cái chết bủa vây nhưng khi nó diễn ra chúng ta mới bàng hoàng nhận thấy cảm giác mất mát ấy lớn hơn ta tưởng rất nhiều.
Thông điệp truyền tải ngắn gọn nhưng soi sáng thức tỉnh đến lạ lùng, là người phải biết yếu đuối đúng lúc và mạnh mẽ nhất khi cần, cái chết không đáng sợ như ta tưởng. Không ai muốn thanh xuân và tình yêu của mình sẽ ảm đạm sắc buồn như Satoru và Yuko.
Sự biệt ly và đau khổ trở thành cặp trạng thái đối lập và tác phẩm này đều thấm đẫm cả hai. Một tiểu thuyết hay dành cho tất cả, đặc biệt là những kẻ muốn chạm vào nỗi đau để vươn tới điều đẹp đẽ dung dị ẩn kín bấy lâu.