Thơ Trần Sang
tìm một cái tên trong quên lãng
mình tôi lang thang
con đường đầy nắng
đầy lá bay
đứng thẩn thờ dưới hoa mận trắng
....
Tìm một cái tên
ngày rưng rức những đôi môi còn chin mộng
em lặng lẽ qua tôi
ùa về một miền tiềm thức
ứa những lỗi lầm
hong hóc như những cơn khát
chiều bặt tăm
đánh lừa ngày bằng một tin nhắn
đội nắng ra đi
còn lại gì?
tìm mãi một cái tên
quờ quạng trong đêm
lặn qua ngày nhung nhớ
lặn qua ngày chờ đợi
lặn qua những kí tự
xóa nhòa con chữ
tìm một cái tên trong quên lãng
mình tôi lang thang
con đường đầy nắng
đầy lá bay
đứng thẩn thờ dưới hoa mận trắng
tự dưng tóc đổi màu
cầm tuổi mình trên tay
cầm mùa trên tay
đi qua miền thơ dại
tìm một cái tên
cho mình!
Mùi khói
mười năm con xa mùi khói
mười năm con lăng lắc đời
mẹ mười năm chờ đợi
mười năm mẹ nhóm bếp mỗi ngày…
mười năm con tập làm người của phố
tập nói cười hờ hửng
tập bắt tay xã giao
với những lời chào hỏi vội vàng
tập bán mua đổi chác những giá trị đời thường…
mười năm con tập cụng ly ở những nhà hàng sang trọng
tham dự những buổi tiệc tùng chúc tụng ngợi ca
tập nói những lời nịnh nọt sáo rỗng
tập dạ thưa, cúi đầu kính cẩn trước những người xa lạ nhưng chức vụ cao…
mười năm con cũng không biết bao nhiêu lần con nóng lạnh với thời tiết cuộc đời, và cũng bấy nhiêu lần con uống những chén thuốc đắng mà đời mang lại…
không phải là chén thuốc nam mẹ hay nấu cho con uống mỗi khi đau ốm
không biết bao nhiêu lần con nếm cảm giác uất nghẹn tận gan ruột
không phải những lằn roi mẹ đánh con khi con sai trái mà nước mắt mẹ lưng tròng….
mười năm đã bao lần con vấp ngã
rồi lại tự đứng lên như lời mẹ dạy ngày xưa
nhiều đêm con gọi mẹ thảng thốt trong mơ…
mười năm
con vẫn không phải là người của phố
nhớ khói bếp nhà mình quá
mẹ ơi!
Mười năm sao con không rứt ra được phố?
con cũng không biết mình đang chờ đợi một điều gì
mắc nợ một nơi để đi về
mênh mông thương nhớ…
mười năm chập chờn mùi khói
mười năm giấc ngủ không yên
nửa đêm giật mình
xồng xộc vào giấc mơ
khói bếp dẫn con về…
T.S