Thơ của Trương Thị Bách Mỵ

31.05.2023
Chiều nay dòng sông của chúng ta chảy qua con/ Cánh đồng của chúng ta thơm vào tóc con/ Dãy núi của chúng ta kí âm bằng những cánh chim trời/ Không có ban mai nào không lớn dậy từ những buổi chiều tà/ Và con đã nhìn thấy buồn vui của người khác bằng đôi mắt nhìn của mẹ.

Thơ của Trương Thị Bách Mỵ

Thư gửi mẹ

Những dãy núi đã già sau sương sớm
Bao nhà tranh lợp lại mái đầu
Tết ấm như tóc ngày thư thả
Mẹ xổ ra cánh đồng trống réo gọi con xa
Bao nhiêu năm mây bay trên núi
Bao tiếng dế gọi đêm ba mươi trong hang tối
Người như ngọn cỏ lau ngày mãn bão
Lẻ loi nghe lòng dạ đất trời thương
Ba mươi, con đường thơm mùi tro vương

Gió hỏi: Người còn đứng đây bao năm đợi tết
Tiếng máy ca nô xếp mùa xuân vào chợ
Quay lưng, mẹ dắt một tứ thơ buồn
Người người từ những bờ mương nước đầy
Từ hương hoa mai rụng vào tiếng cắn hạt dưa con gái
Những chậu vạn thọ ngù trong giấc ngủ
Mẹ sửa cách nhìn đời của các con bằng lời ru

Chiều nay con lén nhắm mắt vào giấc mơ
Nắm tay mẹ bước đi trên buổi chiều chỉ có những niềm vui chờ đón
Con thấy mẹ vẫn bình an như thuở nhỏ
Khi bước được những bước đi xa vui sướng cũng bình thường
Thấy nỗi buồn nấp trong khoảnh khắc nhắc niềm vui đã qua và hiện hữu
Nỗi buồn nấp trong khoảng cách khi chúng ta đi bên nhau
Nỗi buồn ở trong mọi niềm vui và ngược lại

Chiều nay dòng sông của chúng ta chảy qua con
Cánh đồng của chúng ta thơm vào tóc con
Dãy núi của chúng ta kí âm bằng những cánh chim trời
Không có ban mai nào không lớn dậy từ những buổi chiều tà
Và con đã nhìn thấy buồn vui của người khác bằng đôi mắt nhìn của mẹ.


Mùa xuân trên núi Tu Di

Những người sắp chữ gọi vô thanh vào góp một thanh điệu
Tuyết mai líu ríu vừa hoa và lá cành
Tóc vui những màu của tóc
Của tháng ngày mưa nắng xa xăm

Trên núi Tu Di dòng suối chảy qua ngấn mắt
Những đôi chân như cây rừng lớn reo gần gụi
Nhánh rễ âm thầm gửi nhau mạch sống
Trên cao nguyên tiếng gió ân cần

Nước mắt nguyên thủy xanh như tiếng cười
Thiên thần nắm tay nhau tấm áo rách lên màu lành lặn
Thiên thần nhắc nhau về những mùa đông hạ giới còn dài
Trăng sáng trên vai
Những ý nghĩ về ngày mai ngắn dài trên khuôn viên lưng trẻ
Đường về nhà như chỗ ngồi cổ kính
Một phím xưa ngân rộng rãi kiếp người.

(VNQĐ)