Thơ Bùi Mỹ Hồng
Lời tình thiên nhiên
23h
trong trái tim tôi
đồng hồ lúc lắc những hồi kiêu hãnh lên vết thương chảy mịn.
mơ mơ giọt nóng hổi của cơn cuồng mị vừa rã tan.
thơm lựng mùi thịt da vừa đủ đầy trống rỗng.
23h - con nước ngược dòng trôi.
23h - phù sa trở lại nguồn.
không là gió mà vẫn phiêu diêu
không là cỏ dại vẫn mơn man, đeo đẳng
không hẹp hòi vẫn chật chội chiếm hữu bóng đêm
làm nô lệ cho cái nhớ xanh xao
làm mồi cho giấc mơ hạnh phúc.
luồng giá ngắt thổi từ cặp mắt
lì lợm ban ân lên nỗi oán giận bọc rêu.
u mê - trầy trụa cũng chẳng sao
què quặt trước cửa thiên đường cũng chẳng sao.
... quờ quạng rồi cũng quen
... quen rồi sẽ quên
… quên rồi sẽ qua.
23h- hai chuyến tàu đêm hướng về nhau
giao nhau (chưa rõ mặt)
thì khoảng cách càng xa.
còn những giọt nước mắt
bảo bọc miết trời em...
Trăng
Qua khe cửa, trăng chìm
trên giọt nước mắt tôi vừa thức.
Nỗi khát khao lắng xuống
trong căn phòng nhỏ đang ấm dần lên
theo màu của trăng.
Nhắm mắt, để không phải thấy
cái bóng cô độc đang rạn trong tim
mỗi khi đêm thắp lên những ngọn đèn.
*
Cái tiếng yên lặng của trăng
dẫn tôi về những đêm cuộc người.
Tôi như được thở từng nhịp hơi thở hạnh phúc
và muốn hát cho anh nghe dù tiếng hát
không còn hơi rung.
Lời bài biệt ly vừa dứt
là lúc trăng bỏ tôi đi.
*
Gió đang bay và mây vẫn trôi
xin theo kịp để nhắn giùm
hằng đêm tôi vẫn chờ trăng
bên vuông cửa nhỏ này.
Tôi giam cầm nỗi đau ở nơi không có người canh gác
rồi với tay đóng lại cửa đời.
Xin trăng đừng đùa giỡn
như những hình bóng một thời đã qua.
*
Đêm vắng.
Mưa lớn ngoài trời.
Và những tiếng gì chật cả căn phòng.
Trăng ơi !
B.M.H