Thẳng đứng - Văn Công Hùng
thẳng đứng
cái vỡ oà nước mắt
Trường sa ngày tôi thả hoa vào buốt nhói
có những chân trời mộng du
có những cơn mây tã tướp
và linh hồn cô độc
thăm thẳm nhường kia mù mịt nhường kia
...
đến giờ những luênh loang xanh phẳng lặng nếu không người nhắc lại thì ai biết những oan hồn đang lang thang nơi đâu
những vòng hoa có thể dịu đi cơn mắt chiều tưởng chừng yên tĩnh
quê nhà xanh dâu
quê nhà mẹ đợi
nỗi đợi chờ phi thời gian
thẳng đứng
cú rướn mình phi cơ rời mặt đất
những cánh rừng từng xanh
những dòng sông từng chảy
những tệp tiền bỏng rẫy nụ cười
những cái xoa tay hể hả
lênh đênh
thẳng đứng
cái vỡ oà nước mắt
Trường sa ngày tôi thả hoa vào buốt nhói
có những chân trời mộng du
có những cơn mây tã tướp
và linh hồn cô độc
thăm thẳm nhường kia mù mịt nhường kia
không bao giờ bị lãng quên
dẫu có thể những sự thật không được phơi dưới mặt trời
sáu tư con người
hoà trong nước biển
vẫn điểm danh hàng ngày
những cái tên kiêu hãnh
của cha của mẹ
của đất của trời
và rưng rưng trong những trái tim
vẫn yêu tổ quốc này từng bờ tre gốc rạ
dẫu thua thiệt đủ bề
trong tim em vẫn còn anh
cái hôn ban mai dài dại xanh nồng mùi lúa
anh biết thế
giá ngày ấy hôn lâu thêm tí nữa
có khi đỡ lạnh hơn…
thẳng đứng
Gạc Ma hôm nay nước lặng
máu bây giờ vẫn chảy tuổi hai mươi…
V.C.H
Nguồn: vanvn.net