Thổi đi từng cơn gió bấc - Nguyễn Nhã Tiên
15.10.2019
Trí nhớ mơ hồ nắng nhạt
nghiêng rơi dăm lá trầu vàng
ngàn xa tin đưa gió bấc
chợt lòng… hoài cổ lang thang
Sông trôi về trời biền biệt
mong manh dấu khói bàn chân
kể đi từng lời nước biếc
đá vàng một cuộc trăm năm
Bãi hoang, tôi và cát trắng
nằm mơ những cọng rơm vàng
em có về đây che chắn
quê nhà biển đã xanh dâu
Bỗng dưng xôn xao ngõ vắng
quang gánh chạm vào gió đưa
cũ càng hàng tre bàng bạc
lá rơi dìu dặt tiếng xưa
Mây lam giăng trời vạn đại
ngồi nhen nhúm lửa vườn chiều
thổi đi từng cơn gió bấc
ngọt ngào chút rét tình yêu !
NNT
Có thể bạn quan tâm
Dọc mù sương - Thơ Trần Tuấn Em trả cho đời sự dịu dàng thẳm sâu…-Thơ của Đào Nguyên Thảo Photographer - Thơ Đông Phước HồGhi nhận từ một cuộc thi phương án kiến trúc - Bùi Văn TiếngĐối diện với sông Hàn - Uông Thái BiểuChiều cuối năm - Thơ Đinh Thị Như ThúyKhi thế giới mở ra - Thơ Thanh QuếPhép thử - Kim SơnHoa mít vườn xưa - Truyện Trầm HươngNàng, hắn và con chuột - Truyện ngắn Sơn Trần