Sông Rùng cuối sương - Võ Thị Hạnh Thủy

17.09.2014

Đi đi. Thu. Đi đi. Chưa bao giờ, Thu thấy tiếng nói ấy trong lòng mình lại mạnh mẽ, quyết liệt đến vậy. Dù sáu năm nay, tiếng nói ấy đã vang lên trong trí não Thu nhiều lần. Cũng nhiều lần, Thu đứng trước hiên ngôi nhà này, trong những đêm mưa gió tơi bời như thế này, ôm lấy một cái túi vo tròn trước ngực như thế này để rồi nghe tiếng nói “đi đi” dày néo thân xác mình, tâm hồn mình.

Sông Rùng cuối sương - Võ Thị Hạnh Thủy

Thu liếc nhìn xuống chiếc túi cũ nhiều màu sắc. Chiếc túi Thủ mua cho Thu cách đây 6 năm, sau một lần ân ái, Thủ thẽ thọt “Tặng vợ bé của anh!”. Vợ bé Thu cay đắng nghĩ đến thân phận mình. Vợ bé như giẻ chùi chân… Câu hát ru thủa nhỏ của mẹ, cứa sâu vào nỗi đau Thu. Nước mắt Thu dào ra. Cái danh vợ bé cũng chỉ lúc làm tình hứng lên Thủ gọi Thu chứ trong con mắt vợ chồng Thủ – Thu chỉ là một người đẻ thuê. Xã hội nhìn vào, Thu chỉ là con ở của gia đình Thủ. Thu vo tròn cái túi trong  lòng, rồi đẩy nó ra trước bụng. Mưa từ hiên tạt vào, ướt đẫm vạt túi. Thu nhìn những hạt mưa bắn xóe theo màn xiên ngang dưới ánh sáng cây cột điện đầu ngõ, những hạt mưa ráo riết, như quyết liệt đáp trả mặt đất nỗi tức giận. Hàng long não trước cổng rũ xuống, chịu đựng và câm lặng. Đi đi. Thu. Cái tiếng nói nghẹt thở ấy lại nhoi lên trong lồng ngực. Nhức buốt. Thu vén mái tóc dính dớp mồ hôi ra sau gáy. Trong ba mươi giây câm lặng nhất của lòng mình, Thu lao vào cơn mưa. Nước mắt Thu trào ngược lên, trộn nước mưa mặn đắng. Thu nhìn lên chái phòng góc đông, nơi hai đứa trẻ đang vùi đầu vào chăn ngủ. Căn phòng ấm màu vàng nâu tỏa ra từ chiếc đèn ngủ ý đắt tiền. Thằng lớn hẳn đang gác chân lên chiếc gối ôm dài và úp mặt vào tường ngủ, miệng nó trễ xuống, trông nựng nịu y như miệng Thủ. Bé Mi nằm ở chiếc giường con trang trí diêm dúa đặt ở góc phải căn phòng. Bé Mi đẹp như một thiên thần - vẻ đẹp của Duyên, vợ Thủ. Nhiều lần, Thu cố tìm ở hai đứa trẻ nét hình hài của mình, nhưng càng tìm, Thu càng tuyệt vọng. Chúng không giống Thu. Một đôi lần, bé Mi nhăn mũi, hờn dỗi, Thu nhác thấy trong cái nhăn mũi của Mi có nét giống mình thủa nhỏ. Thu vui sướng ôm chầm lấy con mà nựng nịu “Ôi con gái của mẹ”. Thu bọc bé Mi sâu vào lòng che chở. Thu rùng mình nghĩ đến cảnh sáng mai, hai đứa trẻ thức dậy ngơ ngác vì không nhìn thấy Thu đâu, không biết ăn gì. Thằng cu Nhớn không ai sắp sách vở khoác lên vai đi học, còn bé Mi, không chịu ăn, sẽ đứng giữa nhà mà khóc đòi Thu… Không cần đợi đến sáng mai, có thể lúc này, sau tiếng sét, Mi sẽ khóc thét, hoảng sợ mà không có ai ôm chặt vào lòng. Vợ chồng Thủ ngủ riêng, tách biệt hẳn con cái. Duyên, vợ Thủ, tiếng là có hai đứa con, nhưng chưa một lần mất giấc ngủ đêm. Chỉ có Thu là đêm hôm lọ mọ, hết ru đứa lớn lại cưng nựng đứa bé. Trời chỉ vừa lắc rắc hạt mưa, Thu đã choàng dậy, chạy ngay đến phòng chúng. Đêm rét, Thu ít nhất phải hai lần sang thăm chăn, sợ hai đứa đạp tuồi chăn, bị lạnh. Thu vẫn tự dối mình, đó là bản năng làm mẹ. Thu là mẹ của chúng. Hai đứa con do Thu rứt ruột đẻ ra. Mỗi đứa Thu cưu mang trong bụng đủ chín tháng mười ngày. Chúng bú bầu sữa của Thu, ăn cơm mớm từ miệng Thu, thế mà chúng chẳng mang dáng nét nào của Thu.  Hai đứa trẻ, Thủ, rồi cả Duyên… ôi cái gia đình giàu có quái quỉ này, nó làm kiệt quệ tâm hồn Thu, tan nát lòng tự trọng của Thu. Thu khuỵu chân xuống bên gốc cây xù xì, trơn trượt. Cái cảnh cay đắng chiều nay lại hiển hiện trong đầu Thu. Đứa con gái thua Thu tới mười lăm tuổi, nằm dạng háng dưới sàn nhà cho Thủ rúc đầu vào cặp vú căng cứng mút chùn chụt. Con bé biết rõ Thu đang nhìn mình, nhưng nó không e ngại, không xấu hổ. Nó ưỡn người lên, vắt đôi chân dài qua vai Thủ rồi ấn Thủ sâu vào nó. Thu đứng chết lặng. Mắt Thu trượt qua vai Thủ, bắt gặp ánh mắt mê dại của con đàn bà ấy, nó dường như không còn nhìn thấy Thu, quên phắt sự hiện diện của Thu. Chiều nay, Thu đã đứng đúng cái vị trí mà sáu năm trước, Duyên, vợ Thủ đứng đấy nhìn Thu và Thủ đang lồng vào nhau. Chỉ có điều, khoảnh khắc ấy, Thu cứng đờ người vì sợ hãi, Thu không có được cái hạnh phúc điên dại như con bé Thủ đưa về chiều nay. Và ở cái vị trí đứng nhìn chiều nay, Thu không có được cái ánh nhìn thản nhiên, lạnh lẽo của vợ Thủ sáu năm trước, Thu đã gục xuống sàn, rồi lết về phòng mình trong tiếng ì oạp nhẫy nhụa quấn riết của thân thể Thủ và người đàn bà kia. Thu nấc nghẹn. Cơn mưa quất vào mặt Thu mỗi lúc một rát. Đèn đường phụt tắt. Tất cả chìm trong bóng tối. Thu lê bước xuống đường. Nước từ cống rãnh ùn lên, xiết vào chân Thu. Đi. Tiếng nói ấy bùng lên dữ dội trong lồng ngực Thu. Phải, chỉ cuối chiều ngày mai thôi, Thu được về những ngọn núi của mình, con sông Rùng của mình. Thu sẽ về với những giàn hoa mướp vàng trước nhà, với bầy ong líu ríu, với đám trẻ xóm núi đói rách, nhếch nhác nhưng đôi mắt chúng trong sáng, thánh thiện. Trở về, Thu sẽ dẫn lũ trẻ xuống sông Rùng tắm, Thu gột rửa cho cơ thể Thu, tâm hồn Thu…

*

Duyên nhìn xéo vào Thủ. Thủ gằm mặt xuống. Nửa tức giận, nửa của kẻ phạm tội. Cái trán ngắn của Thủ dăn lại. Vai Thủ lệch một bên theo điệu ngồi bắt chéo. Hai con mắt thất thần, trắng dã của Thủ đảo một vòng dưới đất rồi dừng lại ở đôi chân trắng hồng của Duyên. Thủ biết, trên đôi chân ấy là cơ thể thiếu nữ căng tràn của Duyên. Duyên đẹp. Đẹp đến mức biến Thủ thành một kẻ bất lực, nhu nhược và càn rỡ. Thủ nhớ lại đôi mắt lo âu của mẹ trong đêm trước ngày cưới. Mẹ ngồi bất động một góc giường nhìn Thủ, mãi lâu mới thốt được mấy lời ngắn ngủi Nó có yêu con không Thủ? Giờ Thủ hiểu, sự từng trải của một người đàn bà lam lũ như mẹ thấu rõ kiểu người như Duyên. Chỉ có điều, tấm lòng nhân hậu của bà, niềm tin chân thật của bà, cả tấm lòng của người mẹ yêu con hàng ngày nhìn thấy niềm hạnh phúc hồn nhiên ngây ngô của đứa con, không nỡ mạnh tay tước bỏ niềm hạnh phúc ấy khỏi con mình đã giúp cho đám cưới Thủ và Duyên ngày ấy diễn ra rầm rộ. Ngày ấy, Thủ là một tay viết có tiếng trong giới với những bài thơ tình da diết được giới trẻ ca tụng. Những bài báo của Thủ được đồng nghiệp đánh giá cao, rằng Thủ nằm trong số ít những nhà báo trẻ dám dấn thân vào đề tài nóng, nhạy cảm, dám đưa ra những kiến giải, những đánh giá sắc sảo của mình trước mọi vấn đề. Ngôn ngữ trong những bài viết của Thủ có một sức quyến rũ lạ lùng. Tóm lại… Thủ thở dài, nhìn lại đời mình, Thủ thấy mình giống đám lục bình đang bị cuốn phăng đi, trôi theo dòng nước xuống lên, thất thường, bất định. Cái đám lục bình làm Thủ nhiều lần thèm khát được thòi dài chân bám vào đáy nước, bám vào bản ngã, vào cái tôi của chính mình để mà quay về, để vững chãi, để điều khiển lấy chính cuộc đời mình mà không được. Chính Duyên đã tạo nên đám lục bình ấy, dòng nước xuống lên không ngừng ấy trong cuộc đời Thủ. Dạo này, ngoài thú vui viết lách, làm tình, Thủ còn quan tâm đến tử vi. Thủ nghiền ngẫm đời Thủ, tử vi của Thủ, của Duyên rồi chấp nhận nó như là số phận. Có người, đời phất lên, thành người tử tế, nhờ lộc vợ. Có người, đời rúm ró lại, tan nát ra, cũng chỉ vì một người đàn bà. Vậy Thủ là gì? Người đời, ở ngoài nhìn vào Thủ là người phất lên nhờ lộc vợ. Nào biệt thự, xe hơi, địa vị… tất cả những gì Thủ có đều từ vợ. Duyên lúc mới cưới Thủ là hoa khôi một tỉnh Bắc, có vài chút ăn chơi nhưng cũng chỉ là những thú chơi tỉnh lẻ. Khi theo Thủ về Hà Nội, nhan sắc Duyên đã mang về biệt thự cho Thủ ở, xe hơi cho Thủ đi và địa vị Thủ ra oai với mọi người… Duyên công khai quan điểm sống của mình, không thể chui vào chui ra cái khu tập thể chật hẹp cũ mèm của Thủ, không thể ăn thức ăn thường ngày ở chợ, không thể đội mưa đội gió trên chiếc xe máy cà tàng của Thủ để đi làm, không thể làm tình như một cái máy vì trách nhiệm vợ chồng… Duyên ngang nhiên cặp bồ với một Việt kiều Đông Âu. Một gã giàu có khổng lồ với nhiều nghi án rửa tiền. Ngay từ đầu, trước nhan sắc của Duyên, Thủ đã không ngăn nổi ham muốn nhục dục, rồi những yêu chiều, cung phụng, tận tụy say mê, cho đến khi Duyên cuốn phăng Thủ đi theo những dự định, quyết định của mình. Ranh giới giữa thực tế và sự thật cay đắng sâu thẳm trong lòng nó luôn chằng níu vào nhau, khó tách bạch. Thủ lúc này, cũng quay cuồng trong những đúng – sai, được - mất mà Duyên đã rót vào đời Thủ. Đỉnh điểm của những quyết định táo bạo khủng khiếp ấy là Duyên kiên quyết không sinh con. Thủ còn nhớ, cái buổi tối hiếm hoi Duyên về nhà sớm, sai bảo giúp việc chuẩn bị một bữa cơm tây với rượu vang Pháp, kéo Thủ vào bồn tắm, tắm chung và làm tình. Khi Thủ đang nằm dài ra sàn tắm, tận hưởng niềm tê mê sung sướng tới từng lỗ chân lông trên cơ thể thì Duyên xoạc đôi chân dài óng ả ngồi lên bụng Thủ, nhìn sâu vào mắt Thủ và nói dịu dàng Em sẽ không sinh con. Cơn khoái lạc biến mất. Người Thủ cứng đờ. Dù đã bắt đầu để trôi cuộc sống buông thả theo Duyên, nhưng sâu thẳm trong căn cốt máu huyết Thủ vẫn là thằng đàn ông gia trưởng làng xã. Thủ muốn một người vợ phục tùng mình, muốn những đứa con ngoan ngoãn được sinh ra, nuôi chúng trưởng thành và xem đó là một thành tích cuộc đời. Thủ lặng câm vì quá bất ngờ, quá bực dọc, quá bị sỉ nhục. Nỗi sỉ nhục của một người đàn ông bất tài vô dụng, đến vợ còn chẳng muốn có con với mình. Khi Thủ đang nghẹn với những ý nghĩ trong đầu thì Duyên cúi xuống, khóa môi Thủ bằng một nụ hôn đầy nhục dục Chúng mình sẽ có con, con của em và anh nhưng không phải là em sinh. Dịch vụ đẻ thuê, hiểu không, ngốc? Vừa nói, Duyên vừa luồn tay xuống phía dưới bộ hạ Thủ mơn trớn. Rồi nhanh như một con rắn, Duyên quay phắt người lại, nhập sâu vào người Thủ. Mềm mại và trơn trượt, Duyên lôi ào Thủ chìm ngập trong nỗi tê mê điên dại. Không một người đàn ông nào cưỡng được cơn hứng tình mê dại của Duyên. Sau bữa tiệc tình, Thủ biết, việc con cái đã được Duyên quyết định. Cái ý nghĩ chính Duyên đã kéo cuộc đời Thủ đi những vào ngã rẽ u uất, ngay lúc này khiến Thủ tức giận, tuyệt vọng và mạnh mẽ khác thường. Thủ ngồi nhỏm dậy, hất thẳng ánh mắt vào Duyên. Duyên không tránh ánh mắt ấy, mà nhìn sâu vào mắt Thủ, trút lại đó nỗi khinh bỉ. Rồi, nhanh chóng muốn kết thúc mọi việc theo cách Duyên vẫn từng làm, Duyên rẽ ngoặt vào hành lang bệnh viện, nơi bé Mi đang nằm cấp cứu.

Duyên đi rồi, Thủ ngồi gục mặt vào hai lòng bàn tay trên chiếc ghế dài lạnh lẽo đặt giữa hành lang bệnh viện sâu hun hút. Mặt Thủ bơ phờ. Hai mắt Thủ giần giật, tê nhức, mệt mỏi, chán chường, hoang mang. Con gái Thủ đang nằm trong lồng thở. Mi bị tim bẩm sinh, một điều mà Thủ và Duyên chưa bao giờ ngờ tới. Nhìn con nằm thiêm thiếp, người rộc từng ngày, lòng Thủ se sắt. Suốt sáu năm qua, khi Thu về ở hẳn trong ngôi biệt thự của Thủ, mọi việc chăm sóc con cái trong nhà Thủ và Duyên mặc nhiên đặt vào tay Thu: Bọn trẻ, ăn, uống, ngủ, học hành, vui chơi, bè bạn… hết thảy đều một mình Thu. Duyên lao vào kinh doanh kiếm tiền, đi du lịch hết Á, Âu, Mĩ, Phi với ông bồ Việt kiều, thi thoảng mới ghé qua phòng lũ trẻ với một lô xích xông những món quà lạ biệt, hiện đại. Thủ cũng mặc nhiên lao vào vòng tranh giành quyền lực và thụ hưởng đàn bà. Đàn bà, ban đầu Thủ còn kén chọn, nhưng về sau, Thủ chỉ cần một người đàn bà bất cứ lúc nào cũng có thể ưỡn người ngả bụng ra dưới Thủ, thế là đủ, không cần biết con đàn bà ấy cao, thấp, to nhỏ, trắng, đen, dài rộng ra làm sao… Thu có một chút khác, từng mang vị hồn hậu ngây thơ khiến Thủ đắm đuối. Nhưng là sự đắm đuối ngắn ngủi. Chưa bao giờ Thủ xem Thu ngang hàng. Trong mắt Thủ, Thu mãi mãi là một con đàn bà nơi xó núi xuống Hà Nội đi đẻ thuê cho nhà Thủ.

Vậy mà bây giờ, khi bé Mi nằm xuống, mỗi lần tỉnh dậy, tiếng gọi đầu tiên của Mi không phải là Duyên hay Thủ mà là Thu. Mẹ Thu. Nó cần có mẹ Thu bên cạnh. Đó là lý do Thủ phải quay ngược trở lên xó núi đìu hiu nhận lỗi, thuyết phục, rước mời Thu về trước khi bé Mi chuyển vào Sài Gòn mổ. Duyên đã gọi Thủ là Thằng chó dái khốn nạn khi trên đường đưa con vào bệnh viện cấp cứu. Thủ sửng cồ, chỉ muốn giơ chân đạp vào Duyên. Duyên mới là con đàn bà khốn nạn. Có chồng không thèm sống với chồng. Muốn có con nhưng nhất định không đẻ. Muốn con được an toàn lớn lên nhưng không mất một cắc thời gian nào. Phải, Duyên mới là con đàn bà khốn nạn. Mặt Thủ vằn máu. Nhìn đứa con nằm thiếp trên băng ca, Thủ bật khóc. Cuộc đời Thủ khốn nạn. Thủ biết, cái buổi chiều trở mùa ấy, nếu Thủ không quá chén, Thủ không kéo con bé thực tập về nhà mình, ngả nghiêng say rồi làm tình ngay trên bậc cửa vào nhà tắm thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi này. Có lẽ, Thu vẫn sẽ nhẫn nhịn sống trong vai “vợ bé”, chăm sóc hai đứa con Thủ và thi thoảng đêm được Thủ ban phát cho chút ân sủng tình ảo. Bé Mi được Thu chăm sóc, sẽ không dễ dàng bị bệnh tật quật ngã. Ôi cái thằng đàn ông bị vợ cắm sừng là Thủ tưởng có thể đảo lại sự đời, sống buông thả, tàn nhẫn, càn rỡ mà vẫn được một người đàn bà tử tế yêu. Người đó là Thu. Bằng sự từng trải của một thằng đàn ông, Thủ biết rõ thứ tình cảm ngu xuẩn ấy. Đúng vậy, tình yêu là một thứ ngu xuẩn. Nó xui khiến con người tự giới hạn cuộc đời mình trong cuộc đời một người khác. Chính Thủ đã tự giới hạn cuộc đời mình vào cuộc đời Duyên. Hạnh phúc, khổ sở, hèn mọn. Và rồi Thủ bung ra. Thủ đạp phá. Thủ hưởng thụ. Chỉ có Thu là y nguyên như một khối đá từ xó núi đìu hiu mang về đặt ở Hà Nội. Nguyên vẹn, thuần phác, nhẫn nại, câm nín, quyết liệt. Đôi khi, Thủ có ý nghĩ, nếu ban đầu, Thủ gặp Thu, chứ không phải Duyên, hẳn cuộc đời Thủ sẽ khác. Một cuộc sống vợ chồng yên ả, êm đềm trong căn hộ khu tập thể cũ với những đứa con chăm ngoan. Cuộc sống mực thước, đạm bạc. Thủ rùng mình khi nghĩ đến cuộc sống ấy. Không. Thủ không thể sống nổi. Thủ đã quen với cơm bưng nước rót, quen với lên xe xuống ngựa, quen với quát tháo chỉ đạo ồn ào, quen với ánh mắt mướt mát của những người đàn bà xung quanh ngước nhìn lấy lòng Thủ. Thủ đã thay đổi, nói một cách văn hoa - Thủ bị mất gốc. Cây trồng là Thủ đã được Duyên bứng đi trồng trên một mảnh đất khác, ra một loại hoa khác, một thứ quả khác. Một thứ quả độc. Thủ chua chát nghĩ. Thủ không muốn đời mình một lần nữa lại chịu sự chỉ đạo của Duyên. Đi rước Thu về để rồi hàng ngày Duyên rộng dài thời gian kiếm tiền, bồ bịch, còn mình, bị canh chừng trong một tình yêu thủy chung ngu ngốc của một đứa đàn bà đẻ thuê. Thủ không chấp nhận sự sắp xếp ấy. Thủ là một thằng đàn ông. Nhưng, nhìn hai đứa con gục xuống khi không có bàn tay chăm sóc của Thu, Thủ bất lực. Có lẽ, cuộc đời không còn lựa chọn nào khác cho Thủ. Thủ, như một toa tàu bị đặt sẵn trên đường ray, cái đầu tàu là Duyên bắt Thủ rẽ, Thủ phải rẽ.

 

Thu ngồi yên lặng trước hiên nhà, nhìn dãy núi xa xanh. Núi viền một đường cong mềm mại tự nhiên trên nền trời xanh thẳm. Những chỏm mây trắng là là ngang lưng núi như những bông cẩm tú cầu khổng lồ bung nở dưới nắng mai. Dưới chân núi, sông Rùng như một vệt sáng kéo dài lặng lẽ chảy. Thu không nhẫn nại như con sông Rùng, chấp nhận mọi đổi thay, trồi sụt của cuộc đời, yên lặng chảy từ năm này qua năm khác. Sáu năm trước khi Thủ lên tận xó núi này đón Thu về Hà Nội, mẹ đã bảo Thu: Con hãy học sông Rùng, luôn yên lặng và nhẫn nại. Nhưng Thu đã không thể nhẫn nại. Thu là một người đàn bà. Thu đã dâng cuộc đời mình cho Thủ, cho hai đứa con Thủ. Thu đã bao dung, nhẫn nại làm một người đàn bà bé mọn trong cuộc đời Thủ nhưng Thủ đã chà xát lên chút lòng tự trọng cuối cùng của Thu. Những ngày đầu xuống nhà Thủ để chăm sóc bé Mi, Thu đã chứng kiến không ít lần Duyên hắt hủi Thủ. Thu chứng kiến cảnh Duyên đạp Thủ từ trên giường xuống sàn nhà, Thủ vẫn lồm cồm bò dậy hôn chân Duyên xin ân ái. Những lúc ấy, Thu không hiểu nổi vì sao con người ta phải nhục nhã, quỵ lụy trước dục tình đến vậy. Sau này, khi gắn đời mình vào Thủ, Duyên mới hiểu ra cái nông nổi ấy. Niềm say mê thăng hoa điên dại của người này đôi khi lại phụ thuộc vào người kia một cách bí ẩn, nó vượt ra ngoài đạo đức, ngoài tính cách, ngoài tuổi tác, ngoài vật chất… những thứ có thể nhìn thấy, đo đếm được. Những lúc ấy, Thu đã bao dung Thủ như một người mẹ bao dung đứa con hư của mình. Trong ngôi nhà một người đàn bà thường xuyên đi vắng, một người đàn ông bạc nhược, cô đơn và một người đàn bà bao dung, nhân hậu… sau nhiều nỗi bất lực của đời mình, Thủ đã ngã vào lòng Thu. Thu tiếp nhận Thủ bằng một tình yêu ngây ngô, háo hức, nguyên sơ, trọn vẹn. Thủ đem đến cho Thu những ý nghĩ ngây thơ, Thu, có lúc, ngộ nhận mình là bà chủ của ngôi nhà, là người vợ đúng nghĩa của Thủ. Một người vợ chợ búa, cơm nước, chăm sóc bữa ăn, giấc ngủ cho ba bố con Thủ. Cũng với sự ngây thơ ấy, Thu không hiểu được nỗi nhục nhã, lòng tự trọng và sự bỉ ổi sâu xa trong tâm hồn Thủ. Thu cũng không hiểu được ẩn ý sắp xếp của Duyên. Duyên đã thản nhiên nhìn chồng ân ái với một người đàn bà khác. Rồi chính Duyên, không mảy may ghen tuông, đã gọi Thu vào phòng, dúi tiền vào tay Thu Tôi giả tiền Thủ ân ái với cô. Thu chết lặng vì nhục nhã. Tôi có ngu mới để cho cô hành hạ tôi. Vợ Thủ vỗ vai Thu nói khẽ. Nhưng nhớ là giữ Thủ trong nhà cho tôi. Đừng để hắn chạy loăng quăng bên ngoài, bệnh tật tha về nhà là chết. Chết cả cô lẫn tôi. Cô chết về thể xác. Tôi chết về tinh thần. Vì tiếng đơm bom của người đời chì niết tôi và con tôi. Tôi không muốn. Hiểu không? Thu không gật, không lắc, không mở lời. Nhưng từ đấy, Thu sống trong câm lặng, như con rùa, cần tới cái mai vững chắc để che kín lòng tự trọng, nỗi đau đớn của mình. Cho đến buổi chiều Thủ đưa người đàn bà khác về nhà, thì lòng tự trọng, nỗi đau đớn của Thu vỡ ra. Không đơn thuần là ghen tuông, nhục nhã. Nó là lòng bao dung bị tổn thương. Với một người đàn bà thì lòng bao dung còn cao hơn tình yêu. Cái điều đó, mãi mãi những người như Duyên hay Thủ không thể hiểu. Chỉ có dòng sông Rùng dưới kia là có thể hiểu. Thu khẽ mỉm cười, hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Thu muốn xuống núi, ào vào lòng con sông Rùng nhưng đôi chân Thu không thể cất bước. Sau cái đêm mưa gió từ nhà Thủ trở về, Thu ốm. Những cơn sốt dìm Thu vào mê sảng, bắt Thu đối diện lại với quảng đời đã qua. Nhưng Thu biết, Thu khỏe lại, hàng ngày, Thu ngồi đây, kiên nhẫn trò chuyện với con sông Rùng, Thu có thể quên, Thu có thể tha thứ. Tha thứ cho cả chính mình. Nhưng, nỗi nhớ hai đứa trẻ thì vẫn cháy diết trong Thu. Thu còn nhớ, khi bước vào nhà Thủ, ôm lấy bé Mi vào lòng, vạch vú cho nó bú, Thu bật khóc thành tiếng. Đứa con Thu mang trong lòng đủ chín tháng mười ngày, rồi trong phút chốc, ngay trong bệnh viện, lúc Thu vừa sinh xong, đứa con ấy đã biến mất khỏi cuộc đời Thu. Thu biết nhiều người đàn bà cùng phận đẻ thuê như Thu, cùng những giây phút sốc như Thu, nhưng rồi họ nhanh chóng đi qua cảm xúc ấy với một hợp đồng mới, một kì mang thai mới, và đứa trẻ, với họ là một loại hàng hóa. Với Thu thì không thể, đặc biệt với bé Mi, ngay từ đầu khi mang thai Mi, Thu cảm giác đó là máu mủ, là ruột thịt. Trong suốt chín tháng mang thai, Thu đã kể cho Mi bao nhiêu câu chuyện cuộc đời mình, câu chuyện về con sông Rùng trước hiên nhà. Một sự chia sẻ lặng lẽ nhưng thấu hiểu, da diết, ấm áp. Không ít lần, Thu muốn mang bé Mi trong bụng trốn về sông Rùng. Thu tưởng tượng mình sẽ sinh ra Mi, sẽ sống cuộc đời yên ả với đứa con gái nhỏ ở xóm núi Đọi. Cuộc đời Thu sẽ chấm hết những chuỗi ngày đơn độc. Nhưng Thu đã không thể làm, bởi hợp đồng chặt chẽ của vợ chồng Thủ, Thu nắm đầu lưỡi, vợ chồng Thủ nắm đầu cán. Thu hiểu, nếu có gì, Thu không chỉ đứt tay chảy máu mà còn mất mạng. Và còn bởi, Thu không biết đi đâu về đâu ngoài xóm núi Đọi.  Giờ đây Thu đã trở về với xóm Đọi, trong nỗi đơn độc tận cùng. Không tình yêu, không vốn liếng, không thân phận, không con cái. Mẹ Thu khuất núi trong thời gian Thu dằng díu tình yêu với Thủ. Suốt mấy ngày qua, tiếng gọi đầy nước mắt của bé Mi Mẹ Thu,mẹ Thu luôn chấp chới trong cơn mê sảng của Thu. Những ngày sống trong ngôi nhà của Thủ, ban đầu Thu phải giấu tình cảm của mình. Thu hôn hít hai đứa trẻ trong phòng riêng. Dặn chúng gọi Thu là mẹ khi chỉ có hai người. Nhưng, dần dần, cái tình cảm ấy lớn lên tự nhiên, chúng gọi Duyên bằng mẹ, gọi Thu cũng bằng mẹ. Chúng nhõng nhẽo Thu ngay trước mặt Duyên. Duyên không thích. Nhưng, với cái tính không suy nghĩ gì quá sâu xa, dễ dàng chấp nhận mọi việc diễn ra trước mắt mà không muốn mất một nơ ron thần kinh suy nghĩ, Duyên chẳng nghĩ ngợi. Có lúc, Duyên công cán nước ngoài, Thủ đã đưa Thu và hai đứa con ra công viên chơi, cùng đạp vịt, cùng đi tàu hỏa, cùng đu quay, cùng nghịch cát, cùng câu cá… ríu rít như một gia đình nhỏ tròn đầy hạnh phúc. Bé Mi lúc ấy, còn hồn nhiên cụng đầu Thủ vào đầu Thu. Ôi con gái yêu! Sao lòng Thu như lửa đốt, dù trước mặt Thu, dòng sông Rùng vẫn yên ả chảy trôi?

*

Thủ ngồi bó xó trên chiếc giường chật hẹp của con tàu, nhớ lại lần đầu tiên Thủ lên xóm núi Đọi đón Thu. Đấy là lúc, vợ chồng Thủ quyết định sinh thêm bé Mi. Khi quyết định sinh bé Mi, Duyên muốn tìm một người đàn bà khác, nhưng Thủ bảo hay thuê Thu lần nữa. Thu hay người đàn bà khác có khác gì nhau, đều là cấy tinh trùng của Thủ và trứng của Duyên vào bụng họ. Và nữa, thằng cu lớn do Thu sinh ra khỏe mạnh, phổng phao. Duyên đã không nghĩ ngợi nhiều mà gật đầu. Lúc ấy, Thu ngỡ ngàng gặp lại Thủ. Thu không đủ can đảm để hỏi về đứa trẻ Thu đã sinh ra. Nguyện vọng sinh thêm đứa con cho gia đình Thủ, Thu từ chối. Thu nhận lời sinh đứa con đầu cho Thủ, bởi lúc ấy, mẹ Thu gặp tai nạn, cần tiền chạy chữa. Chứ đời Thu, không xem đó là một nghề. Thu nói rồi dẫn Thủ đi dọc con sông Rùng hiền hòa, xanh mát. Lòng Thủ, lúc ấy rúng động. Rúng động bởi vẻ đẹp thuần phác, trong sáng của Thu, bởi thiên nhiên chan hòa thanh khiết. Thứ núi sương, không khí có thể gột sạch những toan tính nhỏ nhen, những tham vọng trong lòng người. Đấy cũng là khoảnh khắc Thủ nhận ra cuộc đời Thủ đã trôi đi theo một hướng khác, xa lạ với ước muốn, đích đến mà ban đầu Thủ đặt ra cho cuộc đời mình. Thủ đã ngồi yên lặng trên chỏn đá bên mép suối suốt buổi chiều cùng Thu để giãi bày khát vọng đã mất đi của đời mình. Thủ đã làm Thu mủi lòng. Trong hình dung của Thu, Thủ là nạn nhân của một người vợ hư đốn, bạc bẽo. Một người vợ tàn nhẫn tước bỏ hết quyền làm chồng, làm cha của Thủ. Một người vợ có thể dí cái ước mơ thiêng liêng của đời Thủ xuống dưới gót chân mình và đi qua nó nhẹ bẫng như đi trên khoảng đất trống. Đôi mắt to đa cảm của Thu đã nhìn sâu vào mắt Thủ tràn đầy nỗi thương cảm, kính trọng. Ba tuần sau Thu viết thư cho Thủ. Ba tuần, cái khoảng thời gian rời khỏi núi Đọi trở về với đô thị, đủ khiến Thủ trở lại con người hàng ngày của mình. Vợ chồng Thủ đang chuẩn bị hợp đồng với một người phụ nữ đẻ thuê khác, rồi như số phận, Thủ quay ngoắt ra, bỏ hợp đồng. Quyết định thuê Thu đẻ bé Mi. Lần thứ hai Thủ lên xóm núi, ấy là lúc bé Mi nhất định không chịu uống sữa ngoài. Duyên và Thủ đã thuê hai người đàn bà vừa mới sinh con về chăm bé Mi nhưng bé Mi nhất định không bú. Bé Mi không ăn, ngằn ngặt khóc. Cả ngày, rồi đêm. Có những lúc Thủ tức thở với tiếng khóc ấy. Chỉ một tuần mà mặt mũi Duyên bơ phờ. Đấy là tình huống ngoài dự kiến của vợ chồng Thủ. Duyên chỉ nghĩ, cũng giống như thằng cu lớn, con bé Mi khi được đẻ xong sẽ mang về nhà, yên lành lớn với một vú em mới, cắt đứt hẳn với Thu. Giờ ngẫm lại, Thủ thấy, con người ta, đúng là có duyên, có số, có những con người, những mối quan hệ khốn nạn mà vẫn cứ chằng buộc vào nhau một cách kì lạ. Như Thủ và Duyên hay Thủ và Thu, rồi Thu và những đứa con của Thủ và Duyên. Thủ buông sâu một tiếng thở dài. Lần gặp ấy, gương mặt Thu đầm đìa nước mắt. Thủ im lặng chờ cơn nức nở của Thu qua đi, rồi đưa Thu ra tàu về Hà Nội, không một điều kiện, không một hợp đồng. Lần gặp này… Thủ xoay lưng, nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ. Màn bóng tối âm thầm, mênh mông vô tận. Con tàu lao vun vút trong đêm, giữa sương núi tháng ba hoang vắng, lạnh lẽo.

*

Thu choàng dậy giữa đêm, mồ hôi đầm đìa trán. Mái tóc dài dính bết vào cổ. Mười mấy giây sau, Thu mới định thần được đang ở nhà mình chứ không phải nhà Thủ. Tất cả chỉ là giấc mơ. Nhưng Thu vẫn không thôi run rẩy. Trong giấc mơ ấy, Thu thấy mình ôm túi đi xuyên qua màn mưa, đi qua cánh cổng nhà Thủ, rồi dừng lại ở gốc cây long não. Thu nhìn lên căn phòng chái đông. Bé Mi ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ. Nó nhìn Thu mỉm cười. Dường như, Mi tưởng tượng đang chơi trò trốn tìm cùng Thu. Trong tích tắc, nó chợt nhận ra là Thu bỏ nó đi, nó choàng lên, hoảng hốt gọi Mẹ Thu rồi lao xuyên qua cửa sổ ra ngoài màn mưa. Thu lao ngược vào cánh cổng, thét gọi tên bé Mi…

Thu khép cửa, ra ngồi ở mép sân. Trăng hạ huyền chếch bên kia đỉnh núi, rải làn ánh sáng mờ ảo lên xóm Đọi. Thu căng mắt qua làn sương mỏng mảnh tìm hình hài thân yêu của sông Rùng. Nhưng dường như trong đêm, con sông Rùng biến mất, nó đã lặn mình vào núi, vào đất đai xóm Đọi, chỉ để lại âm thanh rì rầm yên ả của một dòng chảy dịu dàng, bền bỉ, mãnh liệt. Lòng Thu dịu lại. Thu đưa mắt nhìn một vòng không gian núi Đọi. Bốn bề đêm sâu thẳm, yên bình. Phía đông, bắt đầu hửng lên một đốm sáng bé tẹo trên nền trời. Đốm sáng trôi nổi trong mùa cuối sương sông Rùng. Thu mải mê nhìn mảnh trời ấy, chị đợi một ngày mới đến mà không hề biết, giữa đêm khuya tĩnh mịch, con tàu chở Thủ đang lao vút về xóm núi.

V.T.H.T

(Nguồn: Văn nghệ số 26/2014)