Sân khấu – Thơ Nguyễn Đông Nhật
28.02.2013
Ánh sáng tắt rồi. Phía ngoài xa
xôn xao còn đọng trên hàng ghế.
Vinh quang thay áo mão cân đai
Anh hề nhăn miệng cười đỏ loét.
Sự thật đếm chậm tờ giấy bạc
thờ ơ chia từng kẻ làm thuê
Ông vua đáng giá hai tờ xám
Đứa nịnh thần mười tờ xanh.
Chính nơi đây là sân khấu thực
không phấn son - chẳng trống kèn.
Nghệ thuật - món hàng mẫu nhá nhem
trong chốc lát đánh lừa mơ ước.
Không ai khóc cho một tiếng cười
ngậm ngùi chậm lăn qua bục gỗ.
Ngày mai sàn diễn lại bước lên
thản nhiên quay theo màu đèn rọi.
3 - 1990
Rút từ tập: Đà Nẵng – Thơ 1997 - 2012
Có thể bạn quan tâm
Khúc quê - Thơ Nguyễn Nhã TiênNhà thơ - Thanh QuếTừ cây bàng lá nâu –Thơ Đinh Thị Như ThúyTên anh, tên dòng sông – Thơ Nguyễn Văn TámQuan Công trong tín ngưỡng cư dân Đà Nẵng - Vũ Hoài AnHình tượng gà trong văn học dân gian Việt Nam - Huỳnh Thạch HàBùn non - Thơ Bùi XuânChiếc phao cứu sinh – Truyện ngắn Trần Thùy MaiChọi trâu – Truyện ngắn Đình KínhVua Thủy Tề là con rể làng tớ - Truyện Trần Đức Tiến