Chân trời ngọc – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
08.07.2018
Huyền bí biết bao là giọt lệ
em khóc thầm giữa hoài bão riêng em
tự chân trời tiềm thức cỏi đời đêm
cảm xúc đến như một luồng gió mạnh
thổi trong em muôn vạn nỗi niềm
thổi trong em thao thức từng đêm
để yêu anh những giọt lệ phong trần
thế giới hẹp em buồn vui ai biết
và từ đó
giọt lệ em là ngôn ngữ
thiêng liêng sao giữa trời đất dịu kỳ
thế giới tình em giọt lệ thiên di
anh có lắng nghe những lời tâm sự
Nỗi niềm riêng là máu hồng vắt kiệt
cứ dạt dào rơi xuống trong em
anh khẽ bảo " mắt em chân trời ngọc"
ngây ngất tim anh lấp lánh những vùng sao
N N T D
Có thể bạn quan tâm
Từ núi Bài Thơ đến non thiêng Yên Tử - Tùy bút Nguyễn Nhã Tiên Mùa hoa cỏ lau - Truyện ngắn Phùng Kim HươngHương thơm vườn mẹ - Trần Hiệpđơn giản chỉ là người bên cạnh - thơ Lê Vĩnh TàiThành phố, phượng và cát - Thơ Trần Thị Lưu LyKhói biên cương - Lê Quang TrạngCuốn theo chiều gió - Nguyễn Nhật ÁnhPhiêu diêu Đêm thần thoại – Thơ Nguyễn Ngọc HàĐêm Đà Nẵng nhìn chớp giật biển xa – Thơ Thanh QuếTháng chín Quảng Đà – Thơ Nguyễn Văn Tám