Phố đêm - Nguyễn Ngọc Hạnh
02.10.2019
Chỉ mình tôi côi cút phố đêm
Ngỡ như vừa lạc vào cõi khác
Ở đây bốn bề dịu ngọt
Mà bơ vơ từng bước lặng thầm
Có gì xao xác đến mông lung
Tan chảy tận cùng heo may ngọn gió
Phờ phạc đêm lối về phố cổ
Nhìn đâu cũng thấy thiếu một người
Chỉ mỗi mình Hà Nội và tôi
Rét cuối năm muộn màng ẩm ướt
Đêm trôi về phía ngày đang mọc
Tôi trôi theo từng tiếng còi tàu...
N.N.H
Bài viết khác cùng số
Rừng Trà My thời chống Mỹ - Phan Thị Phi PhiNgười sĩ quan với những nét son đời binh nghiệp - Trần Trọng VănBán đảo Sơn Trà - Mùa sim chín...- Long VânHướng nào cũng từ tim anh - Hoàng Thụy AnhMèo và trăng xanh - Trần Trung SángNhững âm thanh bên bờ sông lấp - Nguyễn Nhã TiênCơn khát tình yêu uống cạn mặt trời - Nguyễn Kim HuyKhông tình cờ - Nguyễn Minh HùngMột thoáng Sơn Trà - Kim Quốc HoaPhố đêm - Nguyễn Ngọc HạnhNếu xứ sở dân ca không thấy biển? - Nguyễn Việt ChiếnMắt bão - Mỹ HạnhHuyền thoại sông Hàn - Võ Kim LiênAi chở mùa tôi đi xa... - Thu ThủyMùa thu giấu em điều gì? - Dương Ánh MinhĐếm tuổi - Thiều HạnhSợi bạc - Võ Kim NgânBên sông Hàn - Hoài KhánhVề Ngũ Hành Sơn - Lê Xuân CừBất ngờ một tập thơ tứ tuyệt - Vương TrọngNhà thơ Ngân Vịnh: Thơ là nơi gửi gắm khát khao...- Đinh Thị TrangKý sử - Một thể loại bút ký mới của Hồ Duy Lệ - Hồ Sĩ BìnhTần Hoài Dạ Vũ, dâng đời tiếng hát cô đơn - Huỳnh Văn HoaChuyện về Duy Ninh - Vọng âm từ ký ức - Huyền TrangNSND Lê Huân - Với những đóng góp cho nghệ thuật Múa - Hồ Thị Thùy TrangNhững ký họa gợi lại ký ức - Thanh QuếHà Xuân Phong - Họa sĩ chiến trường - Giang Nguyên TháiQuảng bá tác phẩm - Vấn đề của Đại hội lần thứ IX Liên hiệp các Hội Văn học - Nghệ thuật thành phố - Bùi Văn Tiếng