Niềm Vui Trắng-Thơ Bùi Mỹ Hồng
12.05.2015
Cuối cùng
tôi đã nói được lời chia tay.
Trái tim nặng
hay đôi chân chợt rã.
Cố cười và nuốt ngược.
Những tháng ngày êm
như mặt hồ đêm trăng.
Những cuồng loạn trong hơi thở gấp
của ngọn nến sắp tàn
Anh là giọt nước
trên đời tôi khô.
“Trong lòng anh
em vẫn mãi là bông cải trắng...”
Ôm giữ lời này
như đang mặc chiếc áo khiêu vũ
giữa những cặp mắt của người điên.
Tôi tự vẽ cho mình
giấc mơ hạnh phúc...
Không phải là nụ cười hạnh phúc.
Tại sao tôi sống như thế?
Tại sao tôi phải sống như thế?
Tại sao tôi lại phải sống như thế?
B.M.H
Có thể bạn quan tâm
Ru anh thức - Thơ Đặng Nguyệt AnhNỗi nhớ Sơn Trà - Nguyễn HoaTrò chuyện với súng Thần công trong thành Điện Hải – Thơ Mai Hữu PhướcDiểu Nương - Truyện ngắn Trương Vân NgọcNgỡ – Thơ Hoàng HoaGió của đời anh - Thơ Bùi Công MinhCánh đồng đom đóm - Trần Nguyên HạnhSân khấu – Thơ Nguyễn Văn TámNhớ em - Thơ Minh VũHoa lộc vừng - Thơ Ngân Vịnh