Như áng mây bay – Thơ Thùy Dương
09.01.2018
Một thời tóc xỏa bờ vai
chưa hong sợi nắng đã cài sương thu
là mây trắng bay phiêu du
ngang qua cửa sổ ngục tù tim anh
làm sao níu được mắt xanh
giữa dòng bể biết mong manh sóng người
đò em chở nắng về khơi
câu thơ đốt cháy nụ cười duyên ai
mái chèo lịm giữa đêm dài
con sông buồn chảy chia hai nhánh sầu
trăng tàn nghiêng bóng bờ dâu
áo thương gửi lại qua cầu gió bay...
T.D
Có thể bạn quan tâm
Liêu trai – Thơ Thanh TrắcCổ tích sông Hồng-Tùy bút Nguyễn Nhã TiênDâng hiến dã quỳThương nhớ khói lam chiều – Thơ Thư YênMùa yêu – Thơ Nguyễn Longtương tư - Lê Kim ThượngTìm phố - Nguyễn Nho KhiêmGửi người làm bảo tàng Cội Nguồn - Thơ Bùi Công MinhSông Rùng cuối sương - Võ Thị Hạnh Thủy Mưa rào tháng Ba và nàng Bân - Đào Phi Cường