Như áng mây bay – Thơ Thùy Dương
09.01.2018
Một thời tóc xỏa bờ vai
chưa hong sợi nắng đã cài sương thu
là mây trắng bay phiêu du
ngang qua cửa sổ ngục tù tim anh
làm sao níu được mắt xanh
giữa dòng bể biết mong manh sóng người
đò em chở nắng về khơi
câu thơ đốt cháy nụ cười duyên ai
mái chèo lịm giữa đêm dài
con sông buồn chảy chia hai nhánh sầu
trăng tàn nghiêng bóng bờ dâu
áo thương gửi lại qua cầu gió bay...
T.D
Có thể bạn quan tâm
Nhớ mùa Giáng sinh xưa - Thơ Mai Hữu PhướcVị tướng già - Thơ Anh NgọcRu con – Thơ Nguyễn Văn TámTrở về - Nguyễn NgaHồi ký văn học sau 1986 nhìn từ lí thuyết tự sự học hiện đại - Nguyễn Quang HưngGa tình yêu – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoẢo Ảnh - Truyện ngắn Lê DạViên gạch người Chăm – Thơ Nguyễn Văn TámĐằng sau màu cỏ - Thơ Lê Văn Hiếutương tư - Lê Kim Thượng