Như áng mây bay – Thơ Thùy Dương
09.01.2018
Một thời tóc xỏa bờ vai
chưa hong sợi nắng đã cài sương thu
là mây trắng bay phiêu du
ngang qua cửa sổ ngục tù tim anh
làm sao níu được mắt xanh
giữa dòng bể biết mong manh sóng người
đò em chở nắng về khơi
câu thơ đốt cháy nụ cười duyên ai
mái chèo lịm giữa đêm dài
con sông buồn chảy chia hai nhánh sầu
trăng tàn nghiêng bóng bờ dâu
áo thương gửi lại qua cầu gió bay...
T.D
Có thể bạn quan tâm
Tạp cảm – Thơ Ngân VịnhCó một lần - Thanh QuếĐường ta đi dài theo đất nước - Nguyễn Thị Thu SươngPhát triển đội ngũ văn nghệ sĩ trẻ - vấn đề tiếp nối thế hệ - Bùi Văn Tiếng Nguồn cội phương Đông - Nguyễn Hồng ChíDãy nhà mưa – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoChín nụ cười - Truyện ngắn của Nguyễn Binh MộtĐêm pháo hoa - Đoàn Thạch BiềnNhớ Huế - Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngNgày ngắn – Thơ Thanh Quế