Như áng mây bay – Thơ Thùy Dương
09.01.2018
Một thời tóc xỏa bờ vai
chưa hong sợi nắng đã cài sương thu
là mây trắng bay phiêu du
ngang qua cửa sổ ngục tù tim anh
làm sao níu được mắt xanh
giữa dòng bể biết mong manh sóng người
đò em chở nắng về khơi
câu thơ đốt cháy nụ cười duyên ai
mái chèo lịm giữa đêm dài
con sông buồn chảy chia hai nhánh sầu
trăng tàn nghiêng bóng bờ dâu
áo thương gửi lại qua cầu gió bay...
T.D
Có thể bạn quan tâm
Thơ Nguyễn Hưng HảiTrước khu mộ gia đình - Thơ Tất ThắngVĩnh Quyền - ngước nhìn trong vô tậnMây trắng trên cao - Hoàng Nhật TuyênKhúc Theimai giữa Sài Gòn - Kiều MailyMùa hoa cỏ lau - Truyện ngắn Phùng Kim HươngSự bí ẩn của yên lặng - Huỳnh Minh TâmBuổi chiều có thể - Truyện ngắn Nguyễn ĐạtĐơn giản chỉ là sự vắng mặt - Đinh Thị Như ThúyChiều Phan Thiết – Thơ Cẩm Lệ