Như áng mây bay – Thơ Thùy Dương
09.01.2018
Một thời tóc xỏa bờ vai
chưa hong sợi nắng đã cài sương thu
là mây trắng bay phiêu du
ngang qua cửa sổ ngục tù tim anh
làm sao níu được mắt xanh
giữa dòng bể biết mong manh sóng người
đò em chở nắng về khơi
câu thơ đốt cháy nụ cười duyên ai
mái chèo lịm giữa đêm dài
con sông buồn chảy chia hai nhánh sầu
trăng tàn nghiêng bóng bờ dâu
áo thương gửi lại qua cầu gió bay...
T.D
Có thể bạn quan tâm
Sông vẫn chảy trong tôi – Huỳnh Viết TưHành trang- Thơ Thanh QuếTự ngẫm -Thơ của Hồ Anh TuấnKiêng kỵ của ngư dân ven biển Đà Nẵng - Đinh Thị TrangSắc Sen cuối hạ - Tản văn Lam HạNói chuyện làm người – Thơ Nguyễn Văn TámKhông phải tại em – Thơ Lê Huy HạnhNgười vô gia cư bên đường - Bùi Công MinhPhía không em không tôi – Thơ Mai Hữu PhướcTuy Hòa – Thơ Thanh Quế