Ngỡ Ngàng – Thơ Nguyễn Hoàng Sa
25.02.2013
Khoác tay chạm vai gió
Khỏa bóng đêm Sơn Trà
Hơi sương phả vào ta
Mây nghiêng choàng phố biển
Con sông Hàn thấp thoáng
dờn dợn muôn sóng xanh
ôm bóng cầu bảy sắc
Sông nói gì biêng biếc
Biển nói gì mênh mang
Thành phố nghe rộn ràng
Thành phố như mơ mộng
Ngàn ngàn sao lạc lối
lung linh trong màn sương
Con đường nối con đường
Phố như quen như lạ
Phố mới
phố mới vươn ra
vẽ khuôn mặt ngày mai
Người xa quê
lâu năm ngoái lại
Lớ ngớ tìm tuổi nhỏ
Ngỡ ngàng
Sửng sốt!
Lòng khựng giữa cầu cánh cung!...
Rút từ tập: Đà Nẵng – Thơ 1997 - 2012
Có thể bạn quan tâm
Mắt bão - Nguyễn Trường ThọTổ quốc tôi ba nghìn cây số biển - Nguyễn Ngọc PhúVợ người taThơ KabirKhúc quê - Thơ Nguyễn Nhã TiênMẹ tôi đang gieo thóc – Thơ Thanh QuếMưa gió cuộc đời... - Truyện ngắn PHAN NGỌC DIỄM HÂNNgười đàn bà mơ - Thơ Đoàn Minh ChâuÁo vàng mùa thu – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoChiều chiều vác nhủi ra đồng - Hoàng Nhật Tuyên