Một nơi vô cùng - Lê Tuân
16.06.2015
Buông trời
buông đất
buông ta
Chỉ còn một chút buồn là chưa buông
Kể từ vô tận thuông luông
Bao nhiêu rơi xuống ngược nguồn vỡ tan
Thấy trong bóng nước non ngàn
Một làn gió tựa dạ lan nghiêng đồi
Em còn nương tựa chính tôi
Tôi còn nương tựa một nơi vô cùng.
Như Lan
Đầu đường
đứng ngó cuối đường
Cuối đường
đứng ngó mù sương chập chùng
Mốt mai
rồi cũng muôn trùng
Giờ không đếm nữa
tháp tùng dấu yêu
Nơi em
còn lá bông diêu?
Để không lẫn với rất nhiều chốn đây
Là mây
Rảnh rỗi
Cứ bay
Ồ ta còn vướng bóng cây bên đàng
Em cười
giọt nhẹ như Lan
Nhỏ vào nhau những đêm hoang mơ người
Ráng thêm chút nữa tình ơi
Chỉ còn một bước chân trời là qua.
L.T
Có thể bạn quan tâm
Hình tượng gà trong văn học dân gian Việt Nam - Huỳnh Thạch HàNhững kiêng kỵ ngày Tết của cư dân xứ Quảng - Huỳnh Thạch HàMột truyện ngắn không cần minh họa - Truyện ngắn Vị TĩnhTản văn Phạm Thị Ngọc ThanhKỷ vật – Thơ Tất HanhAnh về với em - Hà Vinh TâmThời xưa gió thổi về - Thơ Nguyễn Nhã TiênCà phê Trầm - Trần Đức TiếnMột tấc biển cũng là tổ quốc - Hoàng QuýĐàn bà – Thơ Thanh Quế