Chùm thơ Nguyễn Nho Khiêm
Em về hoàng hôn cánh đồng chiều gốc rạ lúa sinh khôn
Con cá rô quẫy dấu bàn chân trên cánh đồng tháng ba thơm cỏ
Giọt mồ hôi mẹ bay lên thành những đám mây chở ước mơ của anh bay qua bầu trời xanh biếc cơn mưa
Mua thấm vào câu ca dao đồng cạn, đồng sâu bến sông bồi lở.
Em về bầy chuồn chuồn bay về từ tuổi ấu thơ
Cánh đồng tràn ra khỏi khung tranh rạt rào gió, làn gió nâu thổi dọc lũy tre; cánh diều căng hun hút khát khao bầu trời trong ánh mắt.
Ô, ta tuổi năm mươi rồi ư, sống ở thành phố 20 năm mà đám mây trên cánh đồng nụ cười mẹ cứ bay về quấn quýt thịt da.
Sao lồng ngực như ống sáo dưới cánh diều ngân vang trong hơi thở của em, trên hơi sương bình minh triền dâu, bãi bắp ven song.
Phố phường ngổn ngang, ồn ã
Nhiều lúc vắng, anh lang thang vào internet như lang thang trên con đường quê xưa.
Anh vào google tìm mãi không thấy bụi chuối ba hương nơi mẹ ẵm cho anh bú cùng giọt mồ hôi ròng ròng đôi cánh hoa sen; tìm không ra chùm hoa lồng đèn góc đường vắng anh đã hái tặng em khi đôi chân run và đôi môi lẩy bẩy.
Trong bức tranh chiều anh tìm lại mùi thơm mái tóc em và khói đồng ngây ngây hoa dại.
Với Em
Lang thang hàng triệu năm ánh sáng
anh về ngồi bên em
nói lời yêu thương
mai anh đi.
Anh ngồi bên em
tưởng như ngồi bất động, bình yên
thật ra anh và em đang bay quanh mặt trời
và trái đất xoay chóng mặt
những ngôi sao ngược chiều lướt qua tia sáng trắng.
Ôi, không gian sao chật hẹp, thời gian sao buồn cười
nói với em lời yêu thương
giữa ầm ào náo động
giữa lãng quên
tích tắc.
Ngồi bên em
không phải ngồi giữa hư vô
mà
không một ai nhìn thấy
không một ai quan tâm
qua tấm kính mờ
anh thấy một chấm xanh quay cuồng giông bão.
Lang thang hàng triệu năm ánh sáng
anh về ngồi bên em
rồi tan cùng nắng
tan cùng mưa.
Đà Nẵng, 5h02, 23/02/2011
(Rút từ tập: Nắng trên đồi)