Hạ cuối – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
24.08.2018
Bức thư ngày cuối cùng
Rỗng
Thời gian ghim trong mặt hồ phẳng
Không gợn sóng
Em đa mang
Lời ru không mùa
Này em
Vừa chạm ngõ giấc mơ
Cánh diều ngược gió
Va vất một hình vuông im lặng
Còn không tiếng thở dài?
Một, hai, ba, đôi chân rát bỏng
Trên mặt cát
Biển lặng
Em mất mình
Nhận ra khoảng lặng cuối cùng
Trên mắt.
Có ngày
Tiếng hát ngất ngưởng đi qua
Trống rỗng
Cuộc đời nhảy trên nốt nhạc
Màu Hạ cuối
Lắp lay
Ngọn gió lạ
Chạm vào ánh mắt
Rát
Gương mặt tháng ngày không lặp lại.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Tiếng Gọi Đời Thường –Truyện ngắn của Knut Hamsun “Chất Quảng” – dấu ấn riêng trong ngôn từ nghệ thuật của Nguyễn Văn Xuân - Trương Thanh ThủyTín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng thế kỷ XVIII qua nhật ký của John Barow - Đinh Thị TrangMây trắng trên cao - Hoàng Nhật TuyênTừ những nhịp cầu – Đặng Phương TrinhTừ núi Bài Thơ đến non thiêng Yên Tử - Tùy bút Nguyễn Nhã Tiên Ông già nhân hậu kể chuyện cho các em – Thanh Quế Trở về tĩnh lặng – Thơ Đinh Thị Như ThúyGò ông Thức - Bùi Tự LựcBên mộ Hàn Mặc Tử - Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương