Hạ cuối – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
24.08.2018
Bức thư ngày cuối cùng
Rỗng
Thời gian ghim trong mặt hồ phẳng
Không gợn sóng
Em đa mang
Lời ru không mùa
Này em
Vừa chạm ngõ giấc mơ
Cánh diều ngược gió
Va vất một hình vuông im lặng
Còn không tiếng thở dài?
Một, hai, ba, đôi chân rát bỏng
Trên mặt cát
Biển lặng
Em mất mình
Nhận ra khoảng lặng cuối cùng
Trên mắt.
Có ngày
Tiếng hát ngất ngưởng đi qua
Trống rỗng
Cuộc đời nhảy trên nốt nhạc
Màu Hạ cuối
Lắp lay
Ngọn gió lạ
Chạm vào ánh mắt
Rát
Gương mặt tháng ngày không lặp lại.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Virus chiến tranh, sex và những cái chết đa chiều - Hoàng Thụy AnhNgôn ngữ chính luận trong Tạp văn Phan Thị Vàng Anh - Nguyễn Đăng KiênSự phẫn nộ của lương tri - Bùi Công MinhKhuyết một vầng trăng - Thơ Lê Huy HạnhNào, chúng ta bắt đầu nhé! – Truyện ngắn Trần Nhã ThụyBiển – Thơ Mai LinhTrà xuân – Thơ Bùi Công MinhSinh nhật – Thơ Đinh Thị Như Thúy Giai thoại hò khoan - Đinh Thị HựuĐi dự Đại hội Sân khấu thế giới ở Tây Ban Nha – Bùi Văn Tiếng