Hạ cuối – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
24.08.2018
Bức thư ngày cuối cùng
Rỗng
Thời gian ghim trong mặt hồ phẳng
Không gợn sóng
Em đa mang
Lời ru không mùa
Này em
Vừa chạm ngõ giấc mơ
Cánh diều ngược gió
Va vất một hình vuông im lặng
Còn không tiếng thở dài?
Một, hai, ba, đôi chân rát bỏng
Trên mặt cát
Biển lặng
Em mất mình
Nhận ra khoảng lặng cuối cùng
Trên mắt.
Có ngày
Tiếng hát ngất ngưởng đi qua
Trống rỗng
Cuộc đời nhảy trên nốt nhạc
Màu Hạ cuối
Lắp lay
Ngọn gió lạ
Chạm vào ánh mắt
Rát
Gương mặt tháng ngày không lặp lại.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Ngày ngắn – Thơ Thanh QuếDư dật bất an - Tản văn Phạm Thị Hải DươngCon người, thời ấy – Thơ Thanh QuếBiển, nắng, gió và một chàng trai – Truyện ngắn của Trần Thương ThươngLời cây thùy dương – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngKhe trời - Truyện ngắn Kiều GiangThu rơi - Tản văn Thuận TìnhTheo chân người hành khất - Thơ của Nguyễn Minh Ngọc Miếu thờ trên địa bàn quận Ngũ Hành Sơn thành phố Đà Nẵng - Đinh Thị TrangTrà xuân – Thơ Bùi Công Minh