Chiều – Thơ Nguyễn Phương Liên
10.09.2017
Em ngồi
nhặt
ánh nắng chiều
Nhạt nhòa
sưởi ấm
bao điều vu vơ
Em ngồi
đếm
mấy vần thơ
Chiều nghiêng
bóng đổ
ngẩn ngơ em ngồi
Cánh diều
chở gió về xuôi
Chiều nao nao nhớ
cái hồi tí teo
Chợ quê
bóng ngả sang chiều
Bờ đê
ngóng mẹ
bao điều nhớ ghi
Vẫn chiều
chẳng khác mọi khi
Mà sao
đôi mắt
hàng mi ướt đầm.
N.P.L
Có thể bạn quan tâm
Quà của cha - Tản mạn Nguyên LêSự phẫn nộ của lương tri - Bùi Công MinhTiếng chuông trôi trên sông – Truyện ngắn Vũ HồngVỡ một miền quên – Thơ Nguyễn Hoàng SaTháng bảy nào - Phan Đình MinhQuan Công trong tín ngưỡng cư dân Đà Nẵng - Vũ Hoài AnĐêm Trung Thu – Truyện ngắn Huỳnh MaiLặng im – Thơ Khánh PhươngẢo Ảnh - Truyện ngắn Lê DạÁo vàng mùa thu – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào