Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Sông Lô – Thơ Đinh Thị Như Thúy"Đây thôn Vĩ Dạ" - Tốc ký tâm trạng của Hàn Mặc Tử - Nguyễn ThuậnLạc bước - Vũ Tuyết MâyTiến quân ca của Văn Cao hơn 70 năm đồng hành cùng đất nước - Đào Ngọc ĐệĐêm giao thừa có trăng - Truyện ngắn Ai Ta Yét LamHình tượng con gà trong các nền văn hóa - Đinh Thị TrangThành phố mưa phùn - Truyện ngắn Nguyễn Thu ThủyThơ Nguyễn Thị Anh ĐàoMây trắng trên cao - Hoàng Nhật TuyênHà Nội, buổi chiều yên - Thơ Bùi Công Minh