Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Nhặt nắng – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngKhoảnh khắc và quá trình trong nghệ thuật – Bùi Văn TiếngChuyện hai người bạn nghiện thuốc lá – Truyện ngắn Lưu Trùng DươngNghề câu của ngư dân Đà Nẵng - Ngọc GiaoGhi ở Cà Mau – Thơ Bùi Công MinhBên cạnh con nước – Truyện ngắn của Đặng Ngọc Việt AnhLửa không tắt – Thơ Nguyễn Nhã TiênCâu chuyện tình cờ và người lính không có võng - Nguyễn VĩnhNghĩ về tâm lý người Việt sau đại dịch Covid-19 - Bùi Văn TiếngNhói trắng – Thơ Trần Tuấn