Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Người đàn bà mơ-Thơ Đoàn Minh ChâuKý ức Mẹ - Thơ Nguyễn Nho thùy Dương“Hội chứng” ngầm Xò Lò - Cao Duy ThảoKhát sống - Võ Thu HuệKý ức - Truyện Võ Lê Thục NhànCon ma da sau vườn - Truyện Nguyễn Ngọc Hoài NamChùm truyện ngắn của Lưu Đức TrungBiển Đông - Biển của hòa bình - Bùi Văn TiếngTrở về - Nguyễn NgaChiều ba mươi bên sông Hàn - Thơ Nguyễn Văn Tám