Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Đà Nẵng Đà Nẵng – Tạp bút Văn Công HùngĐi Thoáng Qua Chiều - thơ Mai Hữu Phước Hoa dâm bụt ngời ngợi đỏ-Truyện ngắn của Phạm PhátPhố vàng - Nguyễn Nho KhiêmTiếng lụa – Thơ Lê Anh DũngRu cổ tích – Thơ Nguyễn Hoàng SaMùi thuốc súng – Truyện ngắn Nguyễn Văn ThọBên tháp Chàm - Nguyễn Nho Khiêmtrong mơ, gặp lại nhiều người đã chết - Đinh Thị Như ThúyChiếc Nhẫn Ngọc – Truyện của Rabindranath Tagore