Sông Lô – Thơ Đinh Thị Như Thúy
10.08.2015
Bạn viết về sương về khói
Nhắc tôi nhớ nhiều sông Lô
Một chiều dừng chân mà ngỡ
Khói sương bạc trắng đôi bờ
Sương ở trên trời rơi xuống
Khói từ mặt đất bay lên
Người đi ừ thì va vấp
Khói sương làm mắt ướt mềm
Ừ thì đưa tay mà nắm
Giữ hoài sương khói sông Lô
Mai ngày về xa phố nhớ
Ơi sương ơi khói bơ phờ
Sông Lô vẫn trôi lừng lững
Lêu bêu dăm vạt bọt bèo
Kể chi nào sương nào khói
Nào người kinh ngạc ngó theo
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Hoa cải vàng bay – Thơ Mai Hữu PhướcNhững kiêng kỵ ngày Tết của cư dân xứ Quảng - Huỳnh Thạch HàTháp cổ và em – Thơ Lê Anh DũngNhà văn Nguyễn Văn Bổng và tiểu thuyết "Áo trắng" Chiều chỉ mình tôi biết- Thơ Ngân VịnhNẻo đường – Thơ Nguyễn Minh HùngNgọn roi và ký ức – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoNghĩa mẹ - Thơ Lê Huy HạnhĐêm miết nhoài ngọn cỏ ngoại ô – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoĐất nước có nhiều trẻ con – Thơ Thanh Quế