Tràn hương nắng mới -Tần Hoài Dạ Vũ
08.03.2019
Khi tôi yêu em mùa xuân có nắng
Có hoa thơm và cỏ biếc trên đồi
Có mắt thuyền về đậu bến lòng tôi
Và năm tháng không còn mùa cay đắng
Em là hoa nở giữa hồn tôi thầm lặng
Là mặt trời về mở cửa ban mai
Để ngực tôi ngưng tiếng gió đêm dài
Chân thôi rách trên nẻo đường gai lửa
Em quyến rũ hương của trời chan chứa
Mắt như sông và tay mở nhịp cầu
Em che lòng buổi sáng ấy mưa mau
Tôi đứng lại nghe linh hồn chuông đổ
Em gửi vào lòng tôi vầng trăng mới tỏ
Em dang tay thành cỏ biếc dâng đời
Bến sông tình soi bóng tuổi đôi mươi
Và hạnh phúc ngập tràn hương nắng mới.
T.H.D.V
Bài viết khác cùng số
Chuyện nhặt trên phây - Dân HùngMẹ tôi - Vũ Ngọc GiaoNhớ mẹ - Võ Duy DươngCâu chuyện tình cờ và người lính không có võng - Nguyễn VĩnhThành phố tháng Ba - Nguyễn Thị Ngọc LanChúng tôi giữ gìn nhật ký của nhà văn Chu Cẩm Phong - Thanh QuếMột chuyện tình - Khin Hnin Yu Làm mẹ đơn thân - Nguyễn Thị Bích NhànTháng ngày lặng lẽ - Thu LoanBạch Hạc - Trần Như LuậnHậu chiến tranh - Thu HiềnKham nhẫn Võ Nguyên Giáp(*) - Thái Bá LợiTình yêu thời chinh chiến - Xuân CừMùa xuân tìm tháng ngày rơi - Trương Công MùiMùa xuân - Nguyễn Đông NhậtTràn hương nắng mới -Tần Hoài Dạ VũSự rời bỏ dịu dàng đến thế này ư - Bạch DiệpBản hợp đồng tình yêu quá hạn - Nguyễn Nho Thùy DươngÁnh sáng tình yêu - Lê Thị ĐiểmMẹ - Thiều HạnhCó khi thấm mệt - Phan Hoàng PhươngNgồi khâu nỗi nhớ - Võ Kim NgânSắc trời giêng mơ - Huệ ThiThơ Phùng HiếuHội An gió - Trần Trúc TâmThơ Thụy SơnThương tiếc nhà thơ Trương Đình Đăng (1933 - 2019) - Mai Hữu PhướcNhững đóng góp của các soạn giả, nghệ sỹ tuồng Quảng Nam - Đà Nẵng đối với sân khấu tuồng cách mạng - Thúy HườngMãi đừng xa tôi - Lời cảnh báo khẩn thiết về giá trị người - Chế Diễm TrâmThơ của Thúy: nồng nàn, thấu tận - Nguyễn Thị PhúAnh là Quang Kháng - Huỳnh Trương Phát