Ru con – Thơ Nguyễn Văn Tám
02.01.2018
Đặt con nằm trên giường
Ba thấy giường cao quá
Trải chiếu nền xi măng
Con nằm chơi khỏi ngã
Trên những con đường mòn
Ba đi hoài không hết
Những cánh rừng cách biệt
Ba đâu chịu dừng chân
Những hoài bão xa gần
Giục lòng ba đến thế
Đốt cháy trái tim trẻ
Và bao chuyện lỗi lầm
Bây giờ ba bâng khuâng
Nghĩ đến con nhiều quá
Những tháng ngày xa lạ
Và bao nỗi truân chuyên
Dưới nền đá xi măng
Tha hồ con nghịch phá
Ba không sợ con ngã
Đất thấp là tận cùng!
NVT
Có thể bạn quan tâm
Thuyền buồm làng đảo - Tiến Luận Phan Tứ - Nhà văn còn nhiều... bí ẩnDiểu Nương - Truyện ngắn Trương Vân NgọcNgôn ngữ chính luận trong Tạp văn Phan Thị Vàng Anh - Nguyễn Đăng KiênĐồng tiền - Thơ Bùi XuânLỡ chuyến đò chiều – Thơ Tú AnhMật ngôn giữa vòm xanh- Tản văn Nguyễn Nhã TiênHoán đổi – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoSao mình không về Hòa Xuân sớm hơn… - Nguyễn Hải LýEm đi mà chẳng sang sông – Thơ Hồng Thiện