Ru con – Thơ Nguyễn Văn Tám
02.01.2018
Đặt con nằm trên giường
Ba thấy giường cao quá
Trải chiếu nền xi măng
Con nằm chơi khỏi ngã
Trên những con đường mòn
Ba đi hoài không hết
Những cánh rừng cách biệt
Ba đâu chịu dừng chân
Những hoài bão xa gần
Giục lòng ba đến thế
Đốt cháy trái tim trẻ
Và bao chuyện lỗi lầm
Bây giờ ba bâng khuâng
Nghĩ đến con nhiều quá
Những tháng ngày xa lạ
Và bao nỗi truân chuyên
Dưới nền đá xi măng
Tha hồ con nghịch phá
Ba không sợ con ngã
Đất thấp là tận cùng!
NVT
Có thể bạn quan tâm
Ngày trở gió – Thơ Ngân VịnhThành Điện Hải - Vũ Hoài AnTiềm năng, giải pháp phát triển du lịch sông Cu Đê - Huỳnh Thạch HàTuổi bốn mươi – ký Hồ Duy LệJun và cuộc phiêu lưu thần kỳ - Truyện ngắn Nguyễn Thế AnhChùm truyện ngắn của Lưu Đức TrungDễ gì – Thơ Thanh TâmKhông đề - Thơ Bùi Công MinhCảm nhận từ Lý Sơn - Huỳnh Viết TưVà chúng ta hãy cùng cài băng tang lên ngực - Thơ Hoàng Quý