Vòng tay theo nắng – Thơ Hà Duy Phương
10.03.2016
ôm tôi đi & đừng nói gì
ngày miền Trung hung nắng cháy da người
tôi bóng nhẫy mồ hôi đứng cười trên mép phố
ngó cây trần truồng lột lá dưới mưa mơ
mặt trời tháng 4 cuồng căm bốc cháy
tôi tháng 4 buồn khô cỏ dại
thiêu tôi đi chiều nay trong nắng cay
nơi nào mùa này những cơn mưa đã đầy chưa lòng phố
có ngập lụt lòng xa nỗi nhớ gần
con nắng điên lập lờ nhiều phen đánh lận
giả dại ôm phố nằm nghiêng
tôi lần đầu ngù ngờ như ai rót men mưa vào lỗ rốn
đo lòng mình chếnh choáng nông sâu
say tôi đi cạn chiều phát giác
con nắng điên ánh xanh mồ hôi muối
khát lịm da người
tôi ngỡ đêm qua mình mới nuốt vì sao Venus
rong rêu ăn nằm giờ bạc sáng hồn nhiên
biết làm sao vút cong lên đọt nắng
ai đặt vé khứ hồi cho giấc mơ tôi?
ôm tôi đi vòng tay theo nắng trôi
H.D.P
Có thể bạn quan tâm
Lỡ chuyến đò chiều – Thơ Tú AnhVề “hô” các làn điệu trong trò chơi bài chòi và kịch hát bài chòi - Trương Đình QuangMùa thu - Nguyễn Văn TámTìm lại nửa mình – Thơ Đỗ HướngTiếng rừng – Truyện Phạm Nguyễn Ca DaoCô bé xòe diêm-Truyện ngắn của DMITRI BYKOV (Nga)Sau cơn mưa - Thơ Vũ Thiên KiềuNhững mùi hương băng qua thời gian – Thơ Ngọc ThanhThơ Phan HoàngBản hợp đồng dài hạn - Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương